← Quay lại trang sách

◄ 12 ►

Trong lần đi tuần của mình vào một đêm cuối tháng sáu, anh phát hiện ra hai cậu bé đang đi về phía tây, xuống Phố Chính với ba lô trên lưng và hộp cơm trưa trên tay. Chúng có lẽ đi đến trường, nhưng hẳn không phải vào lúc hai giờ sáng như thế này. Hai đứa trẻ đi dạo trong đêm hóa ra là cặp song sinh nhà Bilson. Chúng giận dỗi bố mẹ mình, vì họ từ chối đưa chúng đến Hội chợ Nông nghiệp Dunning do kết quả học tập của chúng quá kém.

“Chúng cháu được nhận gần hết mọi chứng chỉ và không trượt môn nào cả”, Robert Bilson tức giận nói, “và chúng cháu vẫn được lên lớp. Thế thì có gì tệ ạ?”

“Thật không công bằng tí nào”, Roland Bilson phụ họa. “Chúng cháu sẽ là những người có mặt đầu tiên tại hội chợ vào buổi sáng và sẽ tìm việc làm. Chúng cháu nghe nói họ luôn cần những người quanh co.”

Tim nghĩ tới việc sửa phát âm cho các cậu bé, rằng từ đúng phải là roustabout (bốc vác) - chúng lại phát âm thành roundabout (quanh co) - nhưng rồi anh thấy không cần thiết. “Các cháu này, chú ghét phải nói với các cháu rằng điều đó không đúng, nhưng các cháu bao nhiêu tuổi rồi? Mười một phải không?”

“Mười hai tuổi ạ!” Chúng đồng thanh nói.

“Được rồi, mười hai. Hãy nói nhỏ một chút nhé vì mọi người vẫn đang ngủ. Không ai thuê các cháu ở hội chợ đó đâu. Những gì họ sẽ làm là ném các cháu vào trong lồng với bất kỳ lý do nào họ bịa ra, và nhốt hai đứa ở đó cho đến khi bố mẹ các cháu xuất hiện. Trước khi bố mẹ tới, mọi người sẽ đi qua và trố mắt nhìn các cháu. Một số người có thể còn quăng cả đậu phộng hay bì lợn vào lồng nữa.”

Cặp song sinh Bilson nhìn chòng chọc vào anh với sự hoảng hốt (và có lẽ một chút thở phào nhẹ nhõm).

“Bây giờ, việc các cháu phải làm là...”, Tim nói. “... trở về nhà và chú sẽ đi theo phía sau, chỉ để chắc chắn hai đứa không thay đổi suy nghĩ chung của mình.”

“Suy nghĩ chung là gì ạ?” Robert hỏi.

“Đó là một thứ mà các cặp song sinh thường có, theo quan niệm dân gian là thế. Các cháu ra ngoài bằng cửa chính hay cửa sổ?”

“Cửa sổ ạ”, Roland cho biết.

“Được rồi, vậy đó cũng sẽ là cách các cháu quay lại phòng. Nếu may mắn, mọi người sẽ không bao giờ biết các cháu đã ra ngoài.”

Robert thắc mắc, “Chú sẽ không nói với ai chứ?”

“Không, trừ khi chú thấy các cháu tìm cách trốn đi lần nữa”, Tim đe dọa. “Khi đó, chú không chỉ nói cho bố mẹ biết điều các cháu đã làm, mà còn nói với họ rằng các cháu đã hỗn xược với chú thế nào khi chú bắt được các cháu.”

Roland sửng sốt: “Chúng cháu sẽ không làm như thế!”

“Chú nói dối đấy”, Tim nói. “Chú nói dối rất giỏi.”

Anh đi theo chúng, và quan sát khi Robert Bilson bước tới, đưa đôi tay của mình ra, nâng Roland lên để cậu bé chui vào cánh cửa sổ đang mở. Tim sau đó cũng giúp Robert như vậy. Anh chờ đợi xem liệu có chiếc đèn nào bật sáng, báo hiệu rằng những kẻ bỏ trốn này đã bị phát hiện, và khi không có gì xảy ra, anh lại tiếp tục vòng đi tuần của mình.