◄ 14 ►
Cơ sở kinh doanh duy nhất trong thị trấn mở cửa hai mươi bốn giờ trong ngày là cửa hàng tiện ích Go-Mart của Zoney bên cạnh khu nhà kho. Ngoài bia, soda và khoai tây chiên, Zoney còn bán một loại xăng không có nhãn hiệu tên là Zoney Juice. Hai anh em người Somalia đẹp trai, Absimil và Gutaale Dobira, thay phiên nhau làm ca đêm từ nửa đêm đến tám giờ. Vào một đêm nóng bức giữa tháng bảy, khi Tim đang đánh dấu bằng phấn và đi tuần về phía tây đằng cuối Phố Chính, anh nghe thấy một tiếng động vang lên từ khu vực quanh cửa hàng Zoney. Âm thanh không to, nhưng Tim biết chắc đó là tiếng súng ngay khi nghe thấy. Theo sau đó là một tiếng hét vừa đau đớn vừa giận dữ, và tiếng kính vỡ.
Tim lao nhanh đến, chiếc đồng hồ đập nảy vào đùi anh, tay anh tự động sờ vào bên hông, tìm kiếm khẩu súng không còn nằm ở đó nữa. Anh nhìn thấy một chiếc ô tô đậu bên cây xăng, và khi anh đến gần cửa hàng tiện ích, hai gã thanh niên bước ra từ bên trong, một kẻ cầm thứ gì đó có lẽ là tiền mặt. Tim quỳ một chân xuống, quan sát khi chúng bước vào xe và tiếng động cơ gầm lên, lốp xe bốc ra những làn khói xanh từ mặt đường nhựa dính đầy dầu mỡ.
Anh rút bộ đàm ra khỏi thắt lưng. “Sở cảnh sát, Tim đây. Có ai ở đó không, trả lời tôi đi.”
Wendy Gullickson ở đầu bên kia, nghe có vẻ buồn ngủ và khó chịu. “Có chuyện gì thế, Tim?”
“Có một vụ 2-11 tại cửa hàng của Zoney. Đã có nổ súng.”
Thông tin khiến cô tỉnh hẳn ngủ. “Chúa ơi, một vụ cướp sao? Tôi sẽ đến ngay...”
“Khoan đã, hãy nghe tôi đây. Có hai hung phạm, nam, da trắng, tầm tuổi thiếu niên hoặc hai mươi. Chiếc xe loại nhỏ gọn. Có thể là một chiếc Chevy Cruze, không thể nhận ra màu xe dưới ánh đèn huỳnh quang của trạm xăng, nhưng kiểu đời mới, biển xe Bắc Carolina, bắt đầu với WTB-9, tôi không nhìn thấy ba chữ số cuối. Hãy thông báo điều này cho bất cứ ai trong đội tuần tra và cảnh sát bang trước khi cô làm điều gì khác!”
“Sao...”
Anh tắt máy, cất bộ đàm và chạy hết tốc lực vào cửa hàng Zoney. Mặt kính phía trước của quầy tính tiền bị vỡ và ngăn kéo tiền mở tung. Một trong hai anh em Dobira nằm nghiêng trong vũng máu đang lan rộng. Anh ta thở hổn hển, mỗi lần hít vào đều như rít lên. Tim quỳ xuống bên cạnh. “Anh phải quay lưng lại, anh Dobira.”
“Làm ơn đừng... đau...”
Tim biết chắc là anh ta đang đau, nhưng anh cần xem xét vết thương. Viên đạn đã bắn trúng phía bên phải chiếc áo khoác đồng phục Zoney màu xanh lam của Dobira, khiến chiếc áo giờ đây biến thành một màu tím thẫm bởi thấm đầy máu. Ngày càng nhiều máu tràn ra từ miệng, làm ướt đẫm bộ râu của anh ta. Khi anh ta ho, những giọt máu bắn lên mặt và kính của Tim.
Tim chộp lấy bộ đàm của mình một lần nữa và cảm thấy nhẹ nhõm khi Gullickson vẫn còn ở đó. “Tôi cần một chiếc xe cứu thương, Wendy. Nhanh nhất có thể từ Dunning. Một trong hai anh em Dobira bị trúng đạn, trông như viên đạn đã găm vào phổi của anh ta.”
Cô ấy xác nhận, rồi lại định bắt đầu đặt câu hỏi. Nhưng Tim đã ngắt bộ đàm lần nữa, đặt nó xuống sàn và cởi chiếc áo phông anh đang mặc. Anh ấn nó vào cái lỗ trên ngực Dobira. “Anh có thể giữ nó trong vài giây được không, anh Dobira?”
“Tôi... khó... thở.”
“Tôi biết. Giữ chặt lấy nó. Nó sẽ giúp đỡ đau hơn.”
Dobira ấn chiếc áo bị vo tròn lên trên ngực. Tim không nghĩ rằng anh ta có thể giữ nó được lâu, và anh không thể mong đợi sẽ có một chiếc xe cứu thương tới trong ít nhất hai mươi phút nữa. Đó sẽ là một phép lạ.
Cửa hàng tiện ích Gas-&-go chất đầy đồ ăn nhẹ nhưng có rất ít đồ sơ cứu. Tuy nhiên có Vaseline. Tim chộp lấy một hũ và tại lối đi tiếp theo, lấy ra một bịch tã Huggies. Anh xé nó ra khi chạy lại chỗ người đàn ông đang nằm trên sàn nhà. Anh bỏ chiếc áo sang một bên, giờ đã ướt đẫm máu, nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác màu xanh cũng ướt sũng không kém, và bắt đầu cởi nút chiếc áo mà Dobira đang mặc bên dưới.
“Đừng, đừng, đừng”, Dobira rên rỉ. “Đau lắm, anh đừng chạm vào, làm ơn.”
“Điều này là bắt buộc.” Tim nghe thấy tiếng động cơ xe đang đến gần. Ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát bắt đầu phát sáng và nhảy múa trên những mảnh kính vỡ. Anh không nhìn lại. “Cố gắng lên, anh Dobira.”
Anh quệt một mảng Vaseline ra khỏi lọ và bôi nó vào vết thương. Dobira kêu lên đau đớn, rồi trợn tròn mắt nhìn Tim. “Tôi có thể thở... khá hơn một chút rồi.”
“Nó chỉ giúp anh cầm máu tạm thời, nhưng nếu anh cảm thấy thở dễ dàng hơn, có lẽ phổi của anh không bị thương nặng.” Ít nhất không phải bị thương toàn bộ phổi, Tim thầm nghĩ.
Cảnh sát trưởng John bước vào và quỳ một gối xuống cạnh Tim. Ông đang mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình như cánh buồm phủ qua chiếc quần đồng phục, và tóc ông ta rối bù.
“Ngài đến nhanh đấy”, Tim nói.
“Tôi đang thức. Tôi không ngủ được, nên đang tự làm một chiếc bánh sandwich khi Wendy gọi tới. Anh là Guataale hay Absimil?”
“Absimil, thưa ông.” Người đàn ông bị đạn bắn vẫn còn khò khè, nhưng giọng nói đã rõ hơn. Tim lấy ra một chiếc tã dùng một lần, vẫn vo lại và ấn nó vào vết thương. “Ôi, đau quá!”
“Đạn đã bắn xuyên qua hay vẫn kẹt bên trong?”, cảnh sát trưởng hỏi.
“Tôi không rõ, tôi cũng không muốn lật người anh ấy lại để tìm hiểu. Anh ấy đã tương đối ổn định, vì vậy chúng ta chỉ phải chờ xe cứu thương.”
Bộ đàm của Tim kêu lên. Cảnh sát trưởng John nhặt nó lên một cách cẩn thận từ trong đống kính vỡ. Đó là Wendy.
“Tim? Bill Wicklow đã phát hiện ra hai kẻ đó ở trên đường Deep Meadow và đã nổ súng.”
“Cảnh sát trưởng John đây, Wendy. Hãy nói với Bill phải thận trọng. Chúng có vũ khí đấy.”
“Chúng đã bị hạ, một cách đáng đời.” Có lẽ lúc trước cô ấy còn buồn ngủ, nhưng bây giờ thì Wendy hoàn toàn tỉnh táo và nghe giọng có vẻ thỏa mãn. “Bọn chúng cố gắng bỏ chạy và lao xe xuống mương nước. Một tên bị gãy tay, tên khác bị còng tay trên cản trước [17] xe ô tô của Bill. Cảnh sát bang đang trên đường đến. Hãy báo với Tim rằng anh ấy đã đúng khi nói đó một chiếc Cruze. Còn Dobira sao rồi?”
“Anh ta sẽ ổn thôi”, cảnh sát trưởng John đáp. Tim không dám chắc về điều đó, nhưng anh hiểu rằng cảnh sát trưởng đang nói điều này với người bị thương hơn là với phó cảnh sát Gullickson.
“Tôi đã đưa cho chúng tiền trong ngăn kéo”, Dobira nói. “Chúng bắt tôi phải làm vậy.” Dù thế, anh ta nghe có vẻ xấu hổ. Vô cùng xấu hổ.
“Đó là hành động đúng”, Tim an ủi.
“Thế nhưng tên có súng vẫn bắn tôi. Sau đó, tên kia đã đập phá quầy. Để lấy...” Thêm nhiều tiếng ho hơn.
“Anh không cần phải nói nữa”, cảnh sát trưởng John nói.
“Để lấy những tờ vé số”, Absimil Dobira tiếp tục. “Loại vé số cào. Chúng tôi phải lấy lại. Chừng nào chưa được mua, đó là tài sản của...”, anh ấy ho khan, “của bang Nam Carolina.”
Cảnh sát trưởng John nói, “Yên nào, anh Dobira. Đừng lo lắng về những vé cào chết tiệt đó và hãy tiết kiệm sức lực của mình.”
Dobira nhắm mắt lại.