◄ 15 ►
Ngày hôm sau, trong khi Tim đang ăn trưa bên hiên của khu ga chứa tàu, cảnh sát trưởng John lái xe đến. Ông bước tới và nhìn vào phần ghế ngồi chùng xuống của chiếc ghế trống còn lại. “Anh nghĩ rằng thứ đó có trụ nổi khi tôi ngồi lên không?”
“Chỉ có một cách để biết được thôi”, Tim nói.
Cảnh sát trưởng John ngồi xuống một cách thận trọng. “Bệnh viện nói Dobira sẽ ổn. Người anh trai Gutaale đang ở cùng với anh ấy, và anh ta nói rằng đã nhìn thấy hai tên khốn đó trước đây. Một vài lần.”
“Chúng đã theo dõi từ trước”, Tim nhận xét.
“Đúng vậy. Tôi đã cử Tag Faraday qua đó để ghi lời khai của cả hai anh em họ. Tag là người tốt nhất mà tôi có, mà tôi có lẽ cũng không cần phải nói với anh.”
“Gibson và Burkett cũng không tồi.”
Cảnh sát trưởng John thở dài. “Đúng vậy, nhưng không ai trong số họ sẽ có động thái nhanh và dứt khoát như anh đã làm tối qua. Và Wendy đáng thương có lẽ chỉ đứng đó trố mắt nhìn, đấy là nếu như cô ấy không bất tỉnh theo.”
“Cô ấy là một người làm giấy tờ rất tốt”, Tim nói. “Hoàn hảo cho công việc này. Ý kiến của tôi thôi, ngài biết đấy.”
“Ừm, hừm, ừm, hừm, và là một văn thư xuất sắc - cô ấy đã sắp xếp lại tất cả hồ sơ của chúng tôi hồi năm ngoái, cộng với mọi thứ trên thẻ nhớ - nhưng ngoài thực địa, cô ấy hầu như vô dụng. Dù vậy, cô ấy rất thích được ở trong đội. Anh có muốn gia nhập đội không Tim?”
“Tôi không nghĩ là ngài đủ khả năng để trả lương cho thêm một cảnh sát nữa. Chẳng lẽ tất cả đều được tăng lương cùng lúc rồi?”
“Tôi không dám mơ như vậy. Nhưng Bill Wicklow sẽ trả lại phù hiệu của mình vào cuối năm nay. Tôi nghĩ có lẽ anh và ông ấy có thể đổi công việc cho nhau. Ông ấy sẽ gác đêm, còn anh mặc đồng phục và lại mang súng. Tôi đã hỏi Bill. Ông ấy nói công việc gác đêm có lẽ sẽ phù hợp với ông ấy, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Tôi có thể suy nghĩ thêm về việc này không?”
“Tại sao lại không chứ?”, cảnh sát trưởng John đứng lên. “Từ nay đến cuối năm vẫn còn tới năm tháng kia mà. Nhưng chúng tôi sẽ rất vui khi có anh gia nhập, Tim ạ.”
“Trong đó có cả phó cảnh sát Gullickson chứ?”
Cảnh sát trưởng John cười nhăn nhở. “Wendy rất khó để chinh phục, nhưng anh đã có thêm cơ hội sau vụ việc đêm qua.”
“Thật sao? Và nếu tôi mời cô ấy đi ăn tối, ngài nghĩ cô ấy sẽ nói gì?”
“Tôi nghĩ cô ấy sẽ đồng ý, miễn anh không định đưa cô ấy tới nhà hàng Bev. Một cô gái xinh đẹp như thế sẽ mong được đến nhà hàng Roundup ở Dunning, chí ít là vậy. Có lẽ cả nhà hàng Mexico ở dưới Hardeeville.”
“Cảm ơn ngài đã gợi ý.”
“Không có gì. Anh hãy nghĩ về công việc đó nhé.”
“Chắc chắn rồi.”
Anh đã suy nghĩ. Và vẫn đang suy nghĩ về nó khi những chuyện kinh hoàng xảy ra vào một đêm nóng nực cuối mùa hè năm đó.