◄ 2 ►
Khi Herb và Eileen quay lại trường vào buổi chiều hôm ấy, Luke đang nô đùa ở phía trước làn đường đón học sinh cùng với bốn đứa trẻ khác, hai trai và hai gái. Chúng cười đùa và trò chuyện sôi nổi. Đối với Eileen, dù nhìn thế nào chúng cũng chỉ là những đứa trẻ bình thường, những bé gái mặc váy với quần legging, ngực chỉ vừa mới phát triển, Luke và cậu bạn Rolf mặc quần thụng bằng nhung - thời trang dành cho những cậu trai trong năm nay - và áo thun. Áo của Rolf in dòng chữ BIA CHO KẺ MỚI. Chiếc đàn xen-lô [25] của cậu bé nằm bên trong chiếc vỏ bao được đệm bông, mà cái vỏ ấy trông lỏng lẻo như thể đang phất phơ quanh chiếc đàn, trong khi cậu ta thao thao bất tuyệt về một thứ gì đó có thể là những điệu múa mùa xuân hay định lý Py-ta-gô.
Luke nhìn thấy bố mẹ mình, quay sang chào Rolf bằng một cú đấm tay nhẹ, quơ lấy chiếc ba-lô và chui vào băng ghế sau trên chiếc xe 4Runner của Eileen. “Cả bố và mẹ tới đón”, cậu thốt lên. “Thật tuyệt vời! Sao con lại có được vinh dự như thế này chứ?”
“Con thực sự muốn đi học ở Boston à?” Herb hỏi.
Luke không hề băn khoăn, cậu cười lớn và vung cả hai nắm đấm vào không khí. “Đúng vậy. Con có thể không bố?”
Như thể là đang xin phép bố mẹ cho sang chơi nhà Rolf vào tối thứ sáu vậy, Eileen thấy ngạc nhiên. Cô nghĩ đến cách mà thầy Greer bày tỏ về những gì con trai họ sở hữu. Anh ta dùng từ toàn diện, và đó là từ phù hợp nhất. Luke là một thiên tài mà bằng cách nào đó vẫn không trở nên khác thường bởi chính trí tuệ khổng lồ của mình; thằng bé chẳng có nổi một mối liên hệ nào giữa việc tự tay lắp ván trượt, với việc mang bộ não độc-nhất-trong-hàng-tỷ-người của mình xuống vỉa hè, rồi tham gia vào mấy vụ diễu hành bầu cử.
“Chúng ta hãy đi ăn tối sớm và nói về chuyện này nhé”, Eileen trả lời.
“Nhà hàng pizza Rocket!” Luke reo lên. “Như thế nào ạ? Nếu như bố đã uống thuốc dạ dày đúng không ạ? Bố đã uống rồi đúng không bố?”
“Ồ, con biết không, sau cuộc gặp với thầy hướng dẫn ở trường ngày hôm nay, bố đã phải dùng thuốc rồi.”