◄ 3 ►
Họ gọi một chiếc pizza xúc xích Ý cỡ lớn và Luke một mình đánh chén hết nửa cái, cùng với ba ly coca được rót từ một chiếc bình cỡ đại, khiến bố mẹ cậu phải kinh ngạc trước hệ tiêu hóa và bàng quang cũng lớn y như trí tuệ của đứa con mình. Luke giải thích về việc cậu đã nói chuyện trước với thầy Greer, bởi “con không muốn bố mẹ lo lắng. Đó chỉ là một cuộc trò chuyện tìm hiểu cơ bản mà thôi.”
“Con nói thế liệu có ai tin được không?” Herb nói.
“Được rồi. Hãy chạy lên cột cờ để xem có ai chào nó không [26] . Ném nó vào tường để xem có bao nhiêu...”
“Đủ rồi đừng nói nhăng nói cuội nữa. Thầy ấy đã giải thích bố mẹ nên làm gì để có thể đi cùng con.”
“Bố mẹ phải đi cùng”, Luke nói một cách nghiêm túc. “Con còn quá bé để đi mà không có bố mẹ cao quý và tôn kính bên cạnh. Cũng...” Cậu nhìn vào phần pizza còn lại. “Con cũng sẽ chẳng thể làm được. Con sẽ nhớ bố mẹ rất nhiều.”
Eileen cố gắng không khóc, nhưng tất nhiên không thể kìm được. Herb đưa cho cô một chiếc khăn tay. Eileen nói, “Thầy Greer... ừm... đã vẽ ra một viễn cảnh, mẹ đoán con sẽ nói rằng... nơi mà cả nhà chúng ta có thể... ừm...”
“Chuyển tới”, Luke hoàn thành nốt câu nói của mẹ. “Ai muốn miếng bánh cuối cùng này nào?”
“Của con cả đấy”, Herb nói. “Hy vọng là con sẽ không chết nghẹn trước khi có cơ hội làm cái trò trúng tuyển đại học điên rồ này.”
“Đại học à?”, Luke bật cười. “Thầy ấy đã nói với bố mẹ về những cựu học sinh giàu có, đúng không ạ?”
Eileen đặt chiếc khăn tay xuống. “Chúa ơi, Lukey, con đã thảo luận về những phương án tài chính của bố mẹ mình với thầy cố vấn học tập hay sao? Ai mới là người lớn trong cuộc trò chuyện này đây? Mẹ bắt đầu cảm thấy bối rối rồi đấy.”
“Bình tĩnh nào, người mẹ xinh đẹp của con ơi, đó chỉ là một cái cớ thôi mà. Mặc dù suy nghĩ đầu tiên của con là quỹ quyên tặng. Trường Brod có một quỹ quyên tặng khổng lồ, họ có thể chi trả để bố mẹ chuyển nơi ở mà không gặp chút khó khăn nào, nhưng những ủy viên quản trị của trường sẽ không bao giờ đồng ý, cho dù làm vậy rất hợp lý.”
“Thật thế sao?” Herb hỏi lại.
“Vâng.” Luke ăn một cách ngon lành, sau đó nuốt chửng và uống một hớp coca. “Con là một sự đầu tư. Một cổ phiếu có tiềm năng tăng trưởng tốt. Như kiểu đầu tư vào những cổ phiếu Nickel và kiếm bộn đô la, đúng không ạ? Đó là cách nước Mỹ vận hành. Những ủy viên có thể thấy rõ điều đó từ lâu rồi, không phải là vấn đề khó để thấy, nhưng họ không thể phá vỡ chiếc hộp nhận thức nằm trong khuôn khổ của họ.”
“Hộp nhận thức?” Bố cậu hỏi.
“Vâng ạ, bố biết đấy. Một chiếc hộp được tạo nên, là kết quả của phép biện chứng truyền thống lâu đời. Thậm chí tư duy theo kiểu bộ lạc vậy, mặc dù thật hài hước khi nghĩ về một bộ lạc toàn những ủy viên. Họ nghĩ thế này, ‘Nếu chúng ta làm việc này cho cậu bé, chúng ta có thể phải làm như vậy cho một đứa trẻ khác.’ Hộp nhận thức là vậy đấy. Nó kiểu như truyền đời qua các thế hệ.”
“Mẹ được khai sáng rồi”, Eileen nói.
“Mẹ tuyệt lắm. Những ủy viên đó sẽ đá vấn đề sang cho các cựu học sinh giàu có, những người sở hữu hàng triệu đô la có suy nghĩ khác biệt ‘bên ngoài chiếc hộp’ nhưng vẫn yêu sắc xanh trắng của ngôi trường Broderick. Ông Greer sẽ là điểm mấu chốt. Đấy là con hy vọng vậy. Thỏa thuận là bây giờ họ giúp con và sau này con sẽ giúp lại trường, khi con trở nên giàu có và nổi tiếng. Con thực sự không quan tâm đến mấy điều này, con là tầng lớp bình dân từ cốt tủy rồi; nhưng dù sao, con cũng có khả năng trở nên giàu có. Đấy là giả sử như con không mắc phải căn bệnh hiểm nghèo nào hay bị giết chết trong một cuộc tấn công khủng bố hoặc đại loại như vậy.”
“Đừng nói những điều xui xẻo như vậy, con yêu.” Eileen nói và vẽ một dấu thánh giá trên chiếc bàn bừa bộn.
“Mẹ lại mê tín rồi”, Luke nói một cách nuông chiều.
“Con cứ cười mẹ đi. Và hãy lau miệng đi, toàn là xốt pizza. Nhìn như lợi của con đang bị chảy máu ấy.”
Luke lau miệng.
Herb nói, “Theo như thầy Greer, một số bên quan tâm thực tế có thể tài trợ việc tái định cư cho chúng ta nhiều nhất là trong mười sáu tháng.”
“Thầy ấy có nói với bố rằng cũng chính những người này có thể giúp bố tìm một công việc mới không ạ?” Đôi mắt của Luke lấp lánh. “Một công việc tốt hơn chẳng hạn? Bởi vì một trong những cựu học sinh của trường là Douglas Finkel. Tình cờ ông ấy lại là chủ sở hữu công ty Sản phẩm Giấy Hoa Kỳ và đó là công việc rất phù hợp với bố. Thế mạnh của bố. Đó là...”
“Cái tên Finkel cũng đã được nhắc tới.” Herb ngắt lời. “Một cách qua loa.”
“Hơn nữa...” Luke quay sang mẹ, mắt sáng lên. “Boston bây giờ là một thị trường tiềm năng khi nhắc tới công việc giáo viên, cung ít hơn cầu. Mức lương khởi điểm trung bình cho một người có kinh nghiệm như mẹ lên tới sáu mươi lăm ngàn đô la đấy mẹ.”
“Con trai, sao con biết được những điều này?” Herb hỏi.
Luke nhún vai. “Bắt đầu từ Wikipedia. Rồi con lần theo các nguồn chính thức được trích dẫn trong các bài viết trên đó. Về cơ bản thì chỉ là một câu hỏi về việc bắt nhịp với môi trường xung quanh. Môi trường của con là trường Broderick. Con biết tất cả những ủy viên quản trị, những cựu học sinh giàu có mà con phải tìm kiếm.”
Eileen với tay qua bàn, lấy mẩu bánh pizza còn lại trong tay con trai và đặt nó trở lại khay bánh với các mảnh vụn còn sót lại. “Lukey, nếu điều này xảy ra, con không nhớ các bạn của con sao?”
Mắt cậu bé đượm buồn. “Có chứ. Đặc biệt là Rolf. Cả Maya nữa. Mặc dù chúng con không thể chính thức mời các cô gái cùng nhảy một điệu, nhưng một cách không chính thức thì cô ấy là bạn gái của con. Vậy nên đúng là con sẽ nhớ các bạn. Nhưng.”
Herb và Eileen chờ đợi. Con trai của họ thường nói luôn miệng và dài dòng, giờ đây dường như lại đang gặp chuyện gì khiến cậu khó mở lời. Cậu bé bắt đầu nói, nhưng dừng lại, và rồi lại bắt đầu, lại dừng lại. “Con không biết phải nói như thế nào nữa. Con không biết liệu con có thể nói điều đó không.”
“Con thử xem”, Herb nói. “Chúng ta sẽ có nhiều cuộc thảo luận quan trọng hơn trong tương lai, nhưng cuộc thảo luận này là quan trọng nhất từ trước đến giờ. Vì vậy, con cứ thử nói ra đi.”
Phía trước nhà hàng, một người khoác lên trang phục Richie Rocket - linh vật của quán pizza, và bắt đầu nhảy múa theo bài nhạc “Mambo số 5”. Eileen quan sát người biểu diễn trong trang phục phi hành gia màu bạc đang vẫy chào những bàn ngồi gần đó bằng đôi tay đeo găng của mình. Một vài đứa trẻ vây quanh anh ta, la ó theo tiếng nhạc và cười đùa trong khi bố mẹ chúng chỉ ngồi xem, chụp ảnh và vỗ tay. Cách đây không lâu - chỉ khoảng năm năm trước - Lukey là một trong những đứa trẻ đó. Bây giờ họ đang nói về những sự thay đổi không tưởng. Cô không biết làm thế nào một đứa trẻ như Luke lại được sinh ra từ một cặp vợ chồng như họ, những con người bình thường với những khát vọng và kỳ vọng thông thường, và đôi khi cô ước rằng mọi thứ khác đi. Có lúc cô ghét vai trò người mẹ, nhưng cô chưa bao giờ ghét Lukey, và sẽ không bao giờ. Cậu bé là con cô, đứa con duy nhất.
“Luke?” Herb khẽ cất tiếng. “Con trai?”
“Đó là điều sẽ xảy ra”, Luke nói. Cậu bé ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào họ, đôi mắt cậu sáng lên với vẻ thông thái mà bố mẹ cậu hiếm khi nhìn thấy. Cậu đã che giấu ánh nhìn thông thái đó vì cậu biết điều này cũng sẽ làm họ sợ hãi, giống như cách những chiếc đĩa tự nhiên kêu lách cách một cách khó tin. “Bố mẹ có hiểu không? Đó là điều sẽ xảy ra. Con muốn đến đó... và học tập... và phát triển. Những trường đó giống Brod, không phải mục tiêu, chỉ là bậc thang để đi tới mục tiêu.”
“Mục tiêu gì vậy con?” Eileen hỏi.
“Con không biết. Có rất nhiều điều con muốn học hỏi và tìm hiểu. Con đã có suy nghĩ gì đó trong đầu... nó xuất hiện... và đôi khi cảm thấy hài lòng, nhưng hầu như không. Đôi khi con cảm thấy mình thật nhỏ bé... thật ngốc nghếch...”
“Con yêu, không. Con không hề ngốc nghếch.” Cô đưa tay ra để cầm tay con mình, nhưng cậu bé rụt lại, lắc đầu. Khay bánh pizza bằng thiếc rung rung trên mặt bàn. Những mẩu vụn bị xóc lên.
“Có lẽ là một vực thẳm? Thỉnh thoảng con mơ về nó. Nó sâu hun hút, và nó chứa đựng đầy những điều con không biết. Con không hiểu sao một vực thẳm lại có thể được lấp đầy - đó là một nghịch lý - nhưng sự thật là vậy. Nó khiến con cảm thấy nhỏ bé và ngốc nghếch. Nhưng có một cây cầu bắc ngang qua nó, và con muốn đi trên đó. Con muốn đứng giữa cầu, và đưa tay lên...”
Họ lắng nghe, say mê và có chút sợ hãi, khi Luke chống tay lên hai bên mặt đầy nghiêm túc của mình. Chiếc khay pizza bây giờ không chỉ rung bần bật mà còn vang lên những âm thanh lách cách. Giống như những chiếc đĩa trong tủ chén bát.
“... và tất cả mọi thứ đang chìm trong bóng tối sẽ nổi lên. Con biết điều đó.”
Khay bánh pizza trượt ra và rơi xuống sàn. Herb và Eileen thấy rõ cảnh ấy. Những điều tương tự thường xảy ra khi Luke buồn. Không thường xuyên, nhưng đôi lúc như vậy. Họ đã quen với điều đó.
“Bố hiểu mà”, Herb nói.
“Anh đừng có mà tào lao.” Eileen nói. “Bố mẹ đều không hiểu. Nhưng con nên tiến tới và bắt đầu với đống giấy tờ. Làm bài thi SAT. Con có thể làm những việc này mà vẫn có thể thay đổi suy nghĩ của mình. Nếu con không thay đổi, nếu con vẫn kiên quyết muốn theo đuổi...” Cô nhìn Herb, anh gật đầu. “Bố mẹ sẽ cố gắng biến điều này thành sự thực.”
Luke cười toe toét, rồi nhặt khay pizza từ dưới đất. Cậu nhìn vào linh vật Richie Rocket. “Con đã từng nhảy với anh ấy như vậy khi còn nhỏ.”
“Ừ”, Eileen sụt sịt. Cô lại cần dùng giấy ăn. “Đúng vậy con yêu.”
“Con có biết họ nói gì về vực thẳm không con trai?” Herb hỏi.
Luke lắc đầu, vì đó là điều hiếm hoi cậu không biết, hoặc vì cậu không muốn làm mất hứng việc nói đùa của bố mình.
“Khi con nhìn chằm chằm vào nó, nó cũng sẽ nhìn chằm chằm vào con.”
“Đúng thế”, Luke nói. “Bố mẹ, chúng ta ăn tráng miệng chứ?”