◄ 4 ►
Vì có cả bài luận nên bài kiểm tra SAT kéo dài tới bốn giờ, may thay có một khoảng thời gian được nghỉ giữa giờ. Luke ngồi trên băng ghế dài ở sảnh trường học, nhai trệu trạo chiếc bánh kẹp mẹ đã chuẩn bị cho cậu và mong ước có một quyển sách. Cậu đã mang theo cuốn Bữa trưa trần trụi, nhưng một trong những người giám thị đã tịch thu nó (cùng với điện thoại của cậu và những người khác), nói rằng đồ sẽ được trả lại sau buổi thi. Người giám thị ấy cũng lật nhanh các trang, tìm kiếm những hình ảnh tục tĩu hay một vài tờ phao ghi chú đáp án nào đó.
Trong khi đang ngồi ăn bim bim Snackimals, cậu nhận ra có một vài thí sinh bắt đầu đứng vây quanh mình. Đó là những cô cậu học sinh cấp hai và cấp ba.
“Này nhóc”, một trong số họ lên tiếng, “Nhóc đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
“Làm bài thi”, Luke đáp. “Cũng giống như các anh chị thôi.”
Họ ngẫm ngợi về điều này. Một cô gái hỏi, “Em có phải là thiên tài không? Giống như trong phim ấy?”
“Không ạ”, Luke mỉm cười và đáp, “nhưng em đã nghỉ ở khách sạn Holiday Inn Express tối qua đấy.”
Họ phá lên cười, thế cũng tốt. Một chàng trai đưa lòng bàn tay lên và Luke đập tay với anh ta. “Em sẽ nhắm đến đâu? Trường nào?”
“MIT, nếu em được nhận.” Luke nói. Câu này không đúng, thực ra cậu đã được nhận vào học tạm thời ở cả hai trường cậu lựa chọn, cụ thể ra sao còn tùy vào kết quả bài thi hôm nay. Sẽ không có vấn đề gì to tát cả. Cho tới giờ, bài thi cũng khá dễ dàng. Chính những đứa trẻ vây xung quanh mới khiến cậu cảm thấy đáng sợ. Vào mùa thu, cậu sẽ chung lớp với toàn những đứa trẻ như vậy, những đứa trẻ lớn hơn cậu nhiều tuổi và cao to gấp hai lần, và tất nhiên họ sẽ nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu cũng đã bàn chuyện này với thầy Greer, nói rằng bản thân mình sẽ trông như một kẻ lập dị đối với họ.
“Quan trọng là em cảm thấy thế nào”, thầy Greer trả lời. “Hãy ghi nhớ điều đó. Và nếu em cần lời khuyên - hay chỉ cần ai đó để em chia sẻ cảm xúc của mình - trời ơi, hãy nhớ. Em luôn luôn có thể nhắn tin cho tôi.”
Một trong những cô gái - người có mái tóc hoe đỏ xinh đẹp - hỏi xem liệu cậu có làm được câu hỏi về khách sạn trong phần thi môn Toán hay không.
“Câu hỏi về Aaron đúng không?” Luke hỏi lại. “Ồ vâng, khá chắc là em làm được.”
“Thế đáp án chính xác là gì, em có nhớ không?”
Câu hỏi đặt ra là tính xem anh chàng tên Aaron sẽ phải trả bao nhiêu tiền cho phòng nghỉ của mình cho x đêm nếu mức giá là 99,95 đô la mỗi đêm, cộng thêm tám phần trăm thuế, cộng thêm một khoản phụ thu duy nhất là năm đô la, và tất nhiên Luke nhớ bởi vì đây là một câu hỏi khá oái oăm. Đáp án không phải một con số, mà là một phương trình.
“Đáp án là B. Chị nhìn này.” Cậu lôi ra một cây bút và viết lên túi ăn trưa của mình: 1,08(99,95x) + 5.
“Em chắc chứ?” cô gái hỏi. “Chị đã chọn A.” Cô cúi xuống, lấy túi của Luke - cậu ngửi thấy mùi hương nước hoa của cô gái, mùi hoa tử đinh hương, dịu ngọt - và cô ấy viết: (99,95 + 0,08%) + 5.
“Một phương trình hoàn hảo đấy”, Luke nói, “nhưng đây chính là cách mà những người ra đề đánh lừa chị.” Cậu chỉ vào phương trình của cô ấy. “Phương trình của chị chỉ đưa ra mức tiền cho một đêm. Nó cũng thiếu khoản thuế của tiền thuê phòng.”
Cô gái rên rỉ kêu lên.
“Không sao đâu”, Luke an ủi cô gái, “Chị sẽ làm tốt những phần khác nữa mà.”
“Biết đâu em sai và cô ấy đúng”, một chàng trai nói. Đó là anh chàng đã đập tay với Luke.
Cô gái lắc đầu. “Cậu nhóc này đúng đấy. Tớ đã quên tính khoản tiền thuế chết tiệt đó. Tệ thật!”
Luke nhìn theo bóng dáng cô gái ấy bước đi, đầu rũ xuống. Một trong những chàng trai liền đi theo sau và vòng tay ôm lấy eo cô. Luke cảm thấy ghen tị với anh ta.
Một chàng trai khác, dáng người dong dỏng cao và đeo kính hàng hiệu, ngồi xuống bên cạnh Luke. “Em có cảm thấy kỳ quặc không?”, anh ấy hỏi. “Ý anh là, khi làm một người đặc biệt như em ấy.”
Luke suy nghĩ về điều đó. “Đôi lúc ạ”, cậu đáp. “Còn thường thì cũng chẳng sao, anh biết đấy, cuộc sống mà.”
Một giám thị nhoài người ra và lấy tay rung chuông. “Lũ nhóc, tiếp tục bài thi thôi.”
Luke đứng dậy, cảm thấy có chút nhẹ nhõm, và vứt túi đồ ăn trưa của mình vào thùng rác cạnh cửa phòng thể dục. Cậu nhìn cô gái tóc hoe đỏ xinh đẹp lần cuối, và khi cậu đi vào, chiếc thùng rác đã dịch chuyển chín xăng-ti-mét sang bên trái.