← Quay lại trang sách

◄ 5 ►

Nửa phần thi sau của bài kiểm tra cũng dễ dàng như phần đầu, Luke nghĩ mình đã làm khá tốt bài luận. Dù sao cậu cũng trình bày nó ngắn gọn. Khi rời khỏi trường, cậu nhìn thấy cô gái tóc hoe đỏ xinh đẹp ban nãy đang ngồi một mình trên băng ghế dài và khóc lóc. Luke tự hỏi liệu có phải do cô ấy không làm được bài, nếu là vậy, thật tệ - điều này cũng tệ như trượt nguyện vọng một, hay tệ như mắc kẹt ở một ngôi trường cao đẳng cộng đồng. Luke tự hỏi cảm giác có một bộ não không biết tất cả các câu trả lời sẽ như thế nào. Cậu cũng tự hỏi liệu có nên tiến lại và an ủi cô ấy hay không. Cậu cũng tự hỏi liệu cô ấy có chấp nhận sự an ủi từ một đứa con nít như cậu hay không. Rất có thể cô ấy sẽ mắng cậu là một con trùng a-míp và yêu cầu cậu tránh xa cô ấy. Cậu thậm chí tự hỏi về cái cách mà chiếc thùng rác đã di chuyển - chuyện này thật lạ. Cậu nhận ra (với sức mạnh của sự mặc khải [27] ) rằng cuộc sống cơ bản chính là một bài kiểm tra SAT thật dài, mà thay vì bốn hay năm lựa chọn, bạn phải lựa chọn giữa hàng tá đáp án. Bao gồm cả những thứ vô nghĩa như một chút thời gian và có lẽ có, có lẽ không.

Mẹ cậu vẫy tay. Cậu cũng vẫy lại và chạy về phía chiếc xe. Khi cậu ngồi vào ghế và thắt xong dây an toàn, mẹ liền hỏi cậu thấy thế nào về bài thi.

“Hoàn hảo ạ”, Luke nói. Cậu cười rạng rỡ với mẹ mình, nhưng không thể dừng suy nghĩ về cô gái tóc đỏ. Khóc lóc thật tệ, nhưng việc cậu chỉ ra lỗi sai trong phương trình và khiến đầu cô ấy rũ xuống - như thể một bông hoa bị héo tàn bởi một câu thần chú - thì còn tệ hơn.

Cậu tự nhủ với bản thân dừng nghĩ về điều này, nhưng cậu không thể. Fyodor Dostoyevsky đã từng nói, Hãy cố đừng nghĩ về một chú gấu Bắc cực, rồi bạn sẽ thấy những điều đáng nguyền rủa xuất hiện trong đầu bạn từng phút.

“Mẹ này?”

“Gì vậy con trai?”

“Mẹ nghĩ ký ức là một điều tốt lành hay là một lời nguyền ạ?”

Eileen trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, chỉ có Chúa mới biết cô ấy đang nhớ lại chuyện gì. “Cả hai, con yêu ạ.”