◄ 6 ►
Tháng sáu, hai giờ sáng, trong khi Tim Jamieson đang đi tuần trên Phố Chính của DuPray, một chiếc SUV màu đen rẽ vào đường Wildermoot Drive ở vùng ngoại ô phía bắc thành phố Minneapolis. Đó là một cái tên điên rồ để đặt cho một con đường; Luke và cậu bạn Rolf gọi nó là Wildersmooch Drive, một phần vì nó khiến cái tên nghe còn điên rồ hơn và một phần vì cả hai đều khao khát âu yếm một cô gái, một cách cuồng nhiệt.
Bên trong chiếc SUV đó là một người đàn ông và hai người phụ nữ. Gã đàn ông là Denny, và hai người phụ nữ là Michelle và Robin. Denny cầm lái. Đi được nửa đường dọc theo con đường tĩnh lặng, quanh co, gã tắt đèn xe, tấp vào lề và tắt máy. “Cô có chắc nó không phải một TP chứ? Bởi vì tôi không mang theo cái mũ thiếc của mình đâu.”
“Ha ha.” Robin phát ra tiếng, nhưng không hề có cảm xúc. Cô ta đang ngồi ở ghế sau.
“Thằng bé chỉ là một TK hạng trung thôi.” Michelle nói. “Không cần phải hèn nhát như thế. Tiến hành nào.”
Denny mở hộc đồ ở giữa hai ghế trước và lôi ra một chiếc điện thoại trông như món đồ đồng nát từ những năm chín mươi: một khối hình chữ nhật với ăng-ten ngắn. Gã ta đưa nó cho Michelle. Trong khi cô ta ấn số, gã lại thò tay vào hộc đồ, gỡ chiếc đáy giả ở dưới và lôi ra một đôi găng tay cao su mỏng, hai khẩu súng lục Glock [28] 37 và một bình xịt trên nhãn ghi là chai xịt thơm Glade. Gã ta vứt một khẩu cho Robin, giữ một khẩu cho mình, và đưa bình xịt cho Michelle.
“Đi thôi, toàn đội, đi thôi”, gã ta hô vang trong lúc đeo găng tay. “Ruby Đỏ, Ruby Đỏ, tiến lên và chiến thắng.”
“Bỏ qua cái kiểu cổ vũ ở trường trung học vớ vẩn đó đi”, Michelle nạt. Sau đó, cô nói vào chiếc điện thoại, vặn vẹo vai để có thể đeo găng tay của mình: “Symonds, anh nghe rõ chứ?”
“Nghe rõ”, Symonds trả lời.
“Đây là Ruby Đỏ. Chúng tôi đã tới nơi rồi. Tiến hành vô hiệu hóa hệ thống an ninh đi.”
Cô ta chờ đợi, lắng nghe Jerry Symonds ở phía bên kia đầu dây. Trong căn nhà của gia đình Ellis, nơi Luke và bố mẹ cậu đang ngủ, bảng điều khiển báo động hãng DeWalt ở sảnh trước và trong phòng bếp chợt tắt. Michelle dẫn đầu và ra dấu cho đồng đội. “Tất cả đã sẵn sàng.”
Robin khoác chiếc ba-lô có kiểu dáng giống một chiếc ví nữ cỡ trung lên vai. Tất cả đèn xe đều tắt khi chúng rời chiếc SUV được gắn biển Xe Tuần tra Tiểu bang Minnesota. Chúng đi thành một hàng trên lối đi giữa nhà của Ellis và nhà Destin hàng xóm (nơi Rolf cũng đang ngủ, có thể đang mơ về một sự âu yếm cuồng nhiệt nào đó) và tiến vào trong căn bếp, Robin vào trước bởi vì cô ta có chìa khóa.
Chúng dừng lại bên cạnh bếp lò. Từ chiếc túi của mình, Robin lôi ra hai nòng giảm thanh và ba bộ kính bảo hộ có dây đai co giãn. Những chiếc kính bảo hộ khiến khuôn mặt chúng trông như thể một loài côn trùng nào đó, nhưng lại giúp căn bếp tối mịt trở nên sáng rõ hơn. Denny và Robin siết chặt nòng giảm thanh. Michelle dẫn đường từ phòng khách ra sảnh trước, sau đó đến cầu thang.
Chúng di chuyển chậm chạp nhưng khá tự tin dọc theo hành lang trên tầng. Có một tấm thảm giúp làm giảm nhẹ tiếng bước chân của chúng. Denny và Robin dừng lại bên ngoài cánh cửa đóng chặt đầu tiên. Michelle tiến đến cánh cửa thứ hai. Cô ta nhìn lại phía hai người đồng đội của mình, kẹp bình xịt dưới cánh tay để có thể xòe mười đầu ngón tay ra hiệu: cho tôi mười giây. Robin gật đầu và phản hồi bằng một ngón tay cái.
Michelle mở cửa và bước vào phòng ngủ của Luke. Bản lề cửa phát ra một âm thanh yếu ớt. Người nằm trên giường (chỉ lộ ra bên ngoài một đám tóc) hơi cựa quậy, rồi lại nằm im. Hai giờ sáng, là giờ những đứa trẻ đáng lẽ đã ngủ say như chết, chìm vào giai đoạn sâu nhất của giấc ngủ, nhưng rõ ràng đây không phải một đứa trẻ bình thường. Ai mà biết những đứa trẻ thiên tài có ngủ giống như những đứa bình thường khác hay không. Michelle Robertson thì không. Có hai tấm áp phích được dán trên tường, đều được nhìn rõ thông qua mắt kính bảo hộ. Một tấm là hình một người trượt ván đang bay lên, đầu gối chùng xuống, cánh tay duỗi ra, cổ tay vểnh lên. Tấm còn lại là của Ramones, một ban nhạc Michelle đã nghe từ hồi trung học. Cô nghĩ bây giờ bọn họ đều đã chết cả rồi, đến với bãi biển Rockaway xinh đẹp trên thiên đàng.
Cô ta băng qua căn phòng, vừa đi vừa thầm đếm bốn... năm...
Khi đếm tới sáu, hông cô ta va phải chiếc tủ đồ của trẻ em. Có một chiếc cúp nào đó rơi xuống. Tiếng ồn không lớn, nhưng đứa trẻ xoay người lại và mở mắt. “Mẹ ạ?”
“Đúng rồi”, Michelle nói. “Là gì cũng được.”
Cô ta nhìn thấy sự cảnh giác và sợ hãi lóe lên trong đôi mắt cậu bé, nhìn cái miệng ú ớ định nói gì đó. Cô nín thở, đưa bình xịt lên cách mặt cậu bé khoảng năm xăng-ti-mét và xịt. Cậu bé nhanh chóng ngủ thiếp đi. Chúng luôn như thế, và chẳng bao giờ cảm thấy nôn nao khi thức dậy sau giấc ngủ kéo dài tám hay chín tiếng. Cuộc sống tốt hơn nhiều nhờ những phát minh hóa học này, Michelle nghĩ, và tiếp tục đếm bảy... tám... chín.
Vào lúc cô đếm đến mười, Denny và Robin bước vào phòng của Herb và Eileen. Điều đầu tiên chúng nhận ra chính là rắc rối: người phụ nữ không ở trên giường. Cánh cửa dẫn tới phòng tắm đang hé mở, tạo thành một vệt sáng trên sàn nhà. Nó quá sáng đối với chiếc kính bảo hộ. Chúng tháo kính ra và thả xuống sàn nhà. Sàn nhà được lát gỗ bóng láng, tiếng rơi lọc cọc có thể được nghe thấy rõ ràng trong căn phòng yên lặng.
“Herb”, âm thanh nhỏ gọi vọng ra từ nhà tắm. “Anh làm vỡ cốc nước à?”
Robin tiến về phía trước giường, rút khẩu Glock đeo đằng sau thắt lưng trong khi Denny bước đến cửa phòng tắm, không hề có ý định che giấu tiếng bước chân. Giờ che giấu cũng không còn nghĩa lý gì nữa. Gã ta đứng nép bên cạnh cửa, giơ súng lên sát một bên mặt.
Chiếc gối ở phía bên giường mà người phụ nữ nằm vẫn còn hơi hằn xuống. Robin dùng chiếc gối đó ấn lên trên mặt người đàn ông và bắn xuyên qua. Khẩu Glock tạo ra một âm thanh tựa như tiếng ho khan, và một ít dịch màu nâu thấm qua lỗ thủng trên gối.
Eileen bước ra từ phòng tắm, lo lắng: “Herb, anh ổn ch-?”
Cô nhìn thấy Denny. Gã nắm lấy cổ họng cô, chĩa khẩu Glock lên thái dương và bóp cò. Lại thêm một âm thanh ho khan khác. Eileen trượt xuống sàn.
Trong lúc đó, đôi chân của Herb Ellis giật giật một cách vô thức, khiến chiếc ga trải giường mà anh cùng người vợ quá cố từng ngủ trở nên nhăn nhúm. Robin bắn thêm hai phát vào gối, phát súng thứ hai có âm thanh đanh hơn, và phát thứ ba thậm chí còn to hơn nữa.
Denny lấy cái gối ra. “Gì thế này, cô xem phim Bố già quá nhiều à? Chúa ơi, Robin, một nửa đầu hắn bị bắn nát. Người làm dịch vụ tang lễ sẽ biết làm thế nào với mớ bầy nhầy này chứ?”
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, đó mới là điều quan trọng.” Thực ra, cô ta không thích nhìn nạn nhân của mình khi bắn họ, cái cách những tia sáng của sự sống rời bỏ họ.
“Mạnh mẽ lên nào, cô gái. Phát thứ ba gây ra âm thanh lớn đấy. Đi thôi.”
Chúng nhặt kính bảo hộ lên và quay trở lại phòng của Luke. Denny nhấc bổng Luke lên - một cách nhẹ nhàng, cậu bé nặng không quá bốn mươi cân - và hất cằm ra hiệu cho hai người phụ nữ đi trước. Chúng rời đi vẫn theo lối tiến vào, thông qua nhà bếp. Không có ánh đèn nào trong những căn nhà gần kề (chắc là phát thứ ba cũng không gây ra tiếng động quá lớn), và cũng chẳng có âm thanh gì ngoài tiếng dế kêu và tiếng còi báo động ở phía xa xa, có lẽ là dọc con đường St. Paul.
Michelle dẫn đầu qua lối đi giữa hai căn nhà, thăm dò con phố và ra hiệu cho những người khác tiến lên. Đây là thời điểm Denny Williams ghét nhất. Nếu có một người nào đó bị chứng mất ngủ trông ra ngoài và nhìn thấy có ba người khả nghi xuất hiện trên bãi cỏ nhà hàng xóm lúc hai giờ sáng, thật đáng ngờ. Nhất là nếu một trong những người này mang theo thứ gì đó trông như một thi thể, càng đáng ngờ.
Nhưng con đường Wildersmoot Drive - được đặt tên theo một nhân vật quan trọng đã qua đời từ lâu của Thành Phố Song Sinh [29] - chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Robin mở cửa sau của chiếc SUV, bước vào và chìa tay ra. Denny đưa Luke sang, cô ta kéo Luke dựa vào người, đầu cậu bé ngả lên vai. Cô dò dẫm tìm dây an toàn.
“Mẹ kiếp, thằng nhóc này chảy dãi”, cô ta khó chịu kêu lên.
“Những người bất tỉnh thường vậy”, Michelle đáp, và đóng cửa phía sau xe. Cô ta ngồi vào ghế phụ và Denny nhẹ nhàng ngồi sau vô-lăng. Michelle cất súng và bình xịt khi Denny lăn bánh chầm chậm rời khỏi nhà Ellis. Khi chúng tới gần ngã tư đầu tiên, Denny mới bật lại đèn pha xe.
“Gọi điện đi”, gã yêu cầu.
Michelle nhập số như trước. “Jerry, đây là Ruby Đỏ. Chúng tôi đã có hàng và sẽ tới sân bay trong hai mươi lăm phút nữa. Bật lại hệ thống đi.”
Ở nhà của Ellis, chuông báo động được bật trở lại. Khi cảnh sát đến nơi, họ sẽ tìm thấy hai xác chết và một người biến mất, đứa trẻ là nghi phạm hợp lý nhất. Dù sao thì cậu bé này được cho là rất thông minh, và những người như vậy thường được xem là hơi bất ổn về mặt tâm lý? Hơi thiếu ổn định? Họ sẽ điều tra khi tìm ra cậu bé, và việc tìm ra cậu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Trẻ con có thể chạy trốn, nhưng kể cả có là một đứa trẻ thiên tài cũng chẳng thể nào trốn mãi được.
Không lâu nữa đâu.