← Quay lại trang sách

◄ 7 ►

Luke tỉnh giấc và nhớ lại một giấc mơ - không hẳn là ác mộng, nhưng chắc chắn không phải là một giấc mơ tốt lành gì. Có vài người phụ nữ lạ mặt trong căn phòng của cậu, trườn lên giường với mái tóc vàng hoe xõa tung hai bên mặt. Đúng rồi, là gì cũng được, cô ta đã nói vậy. Giống như một cô gái trẻ trong những đoạn phim người lớn mà cậu và Rolf vẫn thỉnh thoảng xem.

Cậu bé ngồi dậy, nhìn quanh, ý nghĩ đầu tiên cho rằng đây chỉ là một giấc mơ khác. Đây chính là căn phòng của cậu - cũng một nền dán tường màu xanh dương, cũng tấm áp phích đó, cũng là tủ đồ với chiếc cúp Little League đặt bên trên - nhưng cửa sổ đâu? Cái cửa sổ trông ra ngoài nhà Rolf đã biến mất.

Cậu nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra. Không có gì thay đổi, căn phòng không có cửa sổ vẫn là căn phòng không có cửa sổ. Cậu nghĩ có nên tự nhéo mình, nhưng cảm thấy làm thế thật vô nghĩa. Thay vào đó, cậu tự tát một cái vào má. Mọi thứ vẫn y như cũ.

Luke ra khỏi giường. Quần áo của cậu ở trên ghế, mẹ cậu đã đặt chúng ở đó từ đêm hôm trước - đồ lót, tất, áo phông đặt trên chỗ ngồi, quần jean được vắt ở lưng ghế. Cậu chậm rãi mặc quần áo, nhìn về phía đáng ra phải có chiếc cửa sổ, rồi ngồi xuống và đi giày. Tên viết tắt của cậu nằm ở hai bên chiếc giày, LE, và chữ này viết đúng, nhưng nét ngang giữa của chữ E quá dài, cậu biết chắc điều đó.

Cậu lật đôi giày lại, tìm những hạt bụi đất, và không thấy gì cả. Bây giờ, cậu hoàn toàn chắc chắn. Đây không phải giày của cậu. Dây buộc giày cũng không đúng. Nó quá sạch. Tuy nhiên, đôi giày này vừa vặn một cách hoàn hảo.

Cậu bước về phía bức tường và đặt tay lên, ấn nhẹ, cảm nhận xem liệu có một cửa sổ nào đó nằm bên dưới lớp giấy dán tường. Nhưng không, chẳng có gì.

Cậu tự hỏi liệu có phải cậu đã phát điên rồi không, một cách bất chợt, giống như đứa trẻ trong bộ phim kinh dị được viết và đạo diễn bởi M. Night Shymalan. Những đứa trẻ có đầu óc hơn người được cho là dễ suy sụp hơn? Nhưng cậu không điên. Cậu hoàn toàn tỉnh táo khi đi ngủ vào tối hôm qua. Trong bộ phim, đứa trẻ ấy nghĩ rằng cậu ta bị điên - đó là vòng xoáy trong cốt truyện của Shymalan - nhưng theo những sách tâm lý học mà Luke đã đọc, tất cả những người bị điên đều biết rằng họ bị điên. Còn cậu thì không nghĩ vậy.

Khi còn bé (hồi năm tuổi chứ không phải mười hai tuổi), cậu điên cuồng sưu tập các huy hiệu bầu cử. Bố cậu rất sẵn lòng giúp cậu xây dựng bộ sưu tập của mình, bởi hầu hết những huy hiệu này đều rất rẻ trên eBay. Luke chết mê chết mệt (vì một lý do nào đó cậu không giải thích nổi, kể cả với chính mình) những chiếc huy hiệu của các ứng cử viên tổng thống thua cuộc. Cơn điên cuồng ấy cuối cùng cũng đi qua, hầu hết những chiếc huy hiệu đều được lưu trữ trong một cái thùng trên gác mái hay ở trong hầm chứa, nhưng cậu đã giữ lại một chiếc huy hiệu xem như bùa may mắn. Nó in hình một chiếc máy bay màu xanh dương, xung quanh là dòng chữ CHẮP CÁNH CHO WILLKIE. Wendell Willkie đứng ra tranh cử tổng thống cạnh tranh với Franklin Roosevelt vào năm 1940, nhưng thua cuộc nặng nề, chỉ giành được mười bang với tổng cộng tám mươi hai phiếu đại cử tri.

Luke đã từng giấu chiếc huy hiệu đó vào bên trong chiếc cúp Little League của mình. Rồi cậu thò tay vào trong chiếc cúp và mò mẫm, nhưng chẳng tìm thấy gì.

Tiếp theo, cậu đi đến chỗ tấm áp phích Tony Hawk đang lướt trên tấm ván trượt Birdhouse. Trông có vẻ như chẳng có gì khác lạ, nhưng không. Vết rách nhỏ phía dưới góc trái đã biến mất.

Không phải giày của cậu, không phải tấm áp phích của cậu, chiếc huy hiệu Willkie biến mất.

Đây không phải căn phòng của cậu.

Một thứ gì đó bắt đầu rung lên trong lồng ngực, cậu hít vài hơi thật sâu để cố gắng làm dịu nó. Cậu tiến về phía cánh cửa và nắm lấy tay cầm, chắc mẩm rằng mình đã bị nhốt ở bên trong phòng.

Nhưng cậu không bị nhốt, cánh cửa không khóa. Hành lang ngoài cửa không giống như hành lang trên tầng trong căn nhà cậu đã sống hơn mười hai năm qua. Sàn nhà là những khối gạch thay vì lát gỗ, các viên gạch sơn màu xanh lá nhạt. Phía đối diện với cánh cửa là một tấm áp phích có hình ba đứa trẻ trạc tuổi Luke, đang băng qua một cánh đồng cỏ. Một đứa đang nhảy lên cao. Chúng trông như thể những kẻ mất trí hoặc đang hạnh phúc một cách mê sảng. Một thông điệp ở phía dưới như thể là gợi ý cho vế sau. MỘT NGÀY KHÁC Ở THIÊN ĐƯỜNG.

Luke bước ra ngoài. Phía bên phải, cuối hành lang là một cánh cửa đôi thường thấy trong các học viện, loại có thanh đẩy để mở ra. Phía bên trái, trước một loạt những cánh cửa tương tự, cách cậu khoảng ba mươi mét, có một cô bé đang ngồi trên sàn. Cô bé mặc quần ống loe cùng một chiếc áo sơ mi tay bồng. Cô bé là người da đen. Và mặc dù trông trạc tuổi Luke, hoặc lớn hơn một chút, nhưng cô bé đang hút thuốc.