← Quay lại trang sách

◄ 8 ►

Bà Sigsby ngồi sau bàn làm việc, nhìn vào máy tính. Bà ta mặc bộ vest được may đo của hãng áo vest doanh nhân DVF nhưng vẫn không giấu được khổ người quá gầy gò. Mái tóc hoa râm được chải chuốt hoàn hảo. Bác sĩ Hendricks đứng bên cạnh bà ta. Chào buổi sáng, Bù nhìn, trong đầu ông ta thầm nghĩ vậy nhưng sẽ chẳng bao giờ nói ra.

“Ồ”, bà Sigsby nói, “Thằng bé đây rồi. Người mới nhất của chúng ta. Lucas Ellis. Được đi bằng máy bay Gulfstream [30] lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, nhưng thậm chí không biết điều đó. Theo những bản báo cáo, thằng bé là một thần đồng.”

“Nó không còn là thần đồng lâu nữa đâu”, bác sĩ Hendricks nói, và bật ra nụ cười thương hiệu của mình, đầu tiên thở ra, sau đó hít vào, kiểu cười hô hố. Chiếc răng cửa hô ra và chiều cao hơn hai mét của mình mang đến cho ông một biệt danh trong giới khoa học: Donkey Kong [31] .

Bà ta quay phắt lại và đưa ra một cái nhìn khó chịu. “Đó là chuyện của chúng tôi. Những truyện cười rẻ tiền không được đánh giá cao đâu, Dan à.”

“Xin thứ lỗi.” Ông ta muốn nói thêm, Nhưng bà đang giỡn với ai vậy, bà Siggers?

Nói một câu như vậy thì thật là bất lịch sự, và thực sự, trong trường hợp này thì nó chỉ nên là một câu hỏi tu từ. Ông biết bà ta chẳng đùa với ai cả, ít nhất là với bản thân bà. Siggers giống như một tên hề phát xít Đức Quốc Xã, nghĩ rằng sẽ là một ý tưởng tuyệt vời khi đặt dòng chữ Arbeit macht frei - Lao động giúp bạn tự do - ở lối vào cổng trại tập trung Auschwitz.

Bà Sigsby giơ cao mẫu đơn tiếp nhận của cậu bé. Hendricks đã dán một miếng dán hình tròn màu hồng lên góc phải. “Anh có học hỏi được bất cứ thứ gì từ miếng dán màu hồng của mình không, Dan? Bất cứ thứ gì?”

“Bà biết là có mà. Bà đã thấy kết quả.”

“Đúng, nhưng có giá trị nào đã được minh chứng không?”

Trước khi vị bác sĩ tài giỏi có thể trả lời, Rosalind thò đầu vào. “Tôi đã nhận được giấy tờ của bà, thưa bà Sigsby. Chúng ta có thêm năm đứa. Tôi biết con số hiển thị ở bảng tính của bà, nhưng họ đã vượt tiến độ rồi.”

Bà Sigsby trông có vẻ hài lòng. “Năm đứa cho ngày hôm nay ư? Có vẻ tôi đang ăn ở tốt nên được may mắn.”

Hendricks (còn được biết đến là Donkey Kong) nghĩ rằng, sao bà ta dám nói rằng đã ăn ở tốt cơ chứ. Bà có lẽ mất trí rồi.

“Chỉ hai đứa vào hôm nay”, Rosalind nói. “Thực ra là vào tối nay. Từ đội Ngọc Lục Bảo. Ba đứa sẽ tới vào ngày mai, từ Ngọc Mắt Mèo. Bốn đứa là TK. Một TP, cậu bé chính là món hời. Chín mươi ba na-no-gram BDNF [32] .”

“Avery Dixon, đúng chứ?” Sigsby hỏi. “Từ thành phố Salt Lake.”

“Từ Orem”, Rosalind sửa lại.

“Dân Mặc Môn [33] ở Orem”, Hendricks nói, kèm theo một tiếng cười hô hố.

Cậu ta chính là một món hời, được rồi, bà Sigsby thầm nghĩ. Không có miếng dán màu hồng nào trên mẫu đơn của Dixon. Cậu bé quá giá trị. Tiêm liều lượng tối thiểu, không được mạo hiểm về nguy cơ co giật, không phải đưa vào bể ngâm. Không làm những chuyện đó với số BDNF vượt quá 90.

“Toàn là những tin tốt. Cực kỳ tốt. Mang những tài liệu đó đến đây và đặt trên bàn của tôi. Cô cũng đã gửi email rồi chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.” Rosalind mỉm cười. Email là cách thức thế giới này liên lạc với nhau, nhưng cả hai người họ đều biết bà Sigsby thích giấy tờ hơn là những pixel của thế giới công nghệ; bà ta thuộc tuýp người truyền thống. “Tôi sẽ mang tài liệu đến nhanh nhất có thể.”

“Cả cà phê nữa, và cũng nhanh nhất có thể.”

Bà Sigsby quay sang phía bác sĩ Hendricks. Với chiều cao đó, vậy mà ông ta lại sở hữu một chiếc bụng bự. Là bác sĩ, ông ta nên biết mức độ nguy hiểm của điều này, đặc biệt là với người có chiều cao như ông, hệ thống mạch máu phải làm việc nhiều hơn. Nhưng không có ai giỏi phớt lờ các sự thật về sức khỏe như những người làm nghề y.

Bà Sigsby và Hendricks đều không phải là TP, nhưng tại thời điểm đó, họ đều có chung một suy nghĩ duy nhất: mọi chuyện sẽ dễ dàng biết bao nếu như họ quý mến nhau, thay vì gièm pha lẫn nhau.

Khi họ đã trở về với những suy nghĩ của riêng mình, bà Sigsby ngả người ra phía sau để nhìn vị bác sĩ lù lù bên cạnh. “Tôi đồng ý rằng trí thông minh của cậu chủ nhỏ nhà Ellis không ảnh hưởng gì tới công việc của chúng ta tại Học Viện. Thằng bé dù có chỉ số IQ là 75 đi chăng nữa thì cũng chẳng sao. Tuy nhiên, đứa bé này quá thông minh, đó là lý do chúng ta đưa nó đến đây sớm một chút. Thằng nhóc không chỉ đỗ một mà tận hai trường hạng A - là MIT và Emerson.”

Hendricks chớp chớp mắt. “Khi mới mười hai tuổi sao?”

“Đúng vậy. Vụ sát hại bố mẹ cậu ta và sự việc thằng bé biến mất ngay sau đó sẽ được đưa lên bản tin, nhưng không phải là tin tức to tát gì lắm ở bên ngoài Thành Phố Song Sinh, mặc dù nó có thể làm dậy sóng Internet trong một tuần hoặc lâu hơn. Đó có thể sẽ là tin tức nóng hổi hơn nếu thằng nhóc có một kết quả học tập ấn tượng ở Boston trước khi mất tích. Những đứa trẻ như nó luôn có cách để xuất hiện trên các bản tin, thường là trong những mẩu tin tức nóng. Và tôi luôn nói gì nhỉ?”

“Với công việc của chúng ta mà nói, không có tin tức gì mới là tin tốt.”

“Đúng vậy. Trong một thế giới hoàn hảo, chúng ta có thể sẽ chấp nhận bỏ qua đứa bé này. Chúng ta có quá đủ TK rồi.” Bà ta gõ nhẹ vào miếng dán tròn màu hồng trên mẫu đơn tiếp nhận. “Như cái này cho thấy, BDNF của thằng bé thậm chí không cao. Chỉ là...”

Bà ta không cần nói hết câu. Một số mặt hàng đang dần trở nên khan hiếm. Ngà voi. Da hổ. Sừng tê giác. Kim loại hiếm. Thậm chí cả dầu. Bây giờ, có thể thêm vào danh sách đó những đứa trẻ đặc biệt, những đứa trẻ có khả năng phi thường chẳng liên quan gì đến chỉ số IQ của chúng. Năm đứa trẻ nữa sẽ đến đây trong tuần này, bao gồm cả cậu nhóc Dixon. Quả là một mẻ lưới báu bở, nhưng hai năm trước, con số đó từng lên tới ba mươi đứa.

“Nhìn này”, bà Sigsby nói. Trên màn hình máy tính của bà, người mới đến của họ đang tiếp xúc với cư dân thâm niên nhất ở Khu nửa trước. “Cậu nhóc chuẩn bị gặp Benson quá-thông-minh-một-cách-tai-hại. Cô bé sẽ kể cho một cậu ta những tin tức sốt dẻo, hay đại loại như thế.”

“Con bé vẫn ở Khu nửa trước”, Hendricks nói. “Chúng ta đáng ra nên có một lời chào hỏi chính thức thay vì để thằng bé gặp con nhỏ này.”

Bà Sigsby trưng ra một nụ cười lạnh lùng. “Thà là cô bé đó còn tốt hơn ông đấy, bác sĩ à.”

Hendricks nhìn xuống và nghĩ về câu nói đó, Từ vị trí thuận lợi này, tôi có thể nhìn thấy tóc bà đang càng ngày càng mỏng đi như thế nào, thưa bà Siggers. Nó rõ ràng là do chứng biếng ăn mức độ thấp nhưng kéo dài. Da đầu bà hồng như đôi mắt của con thỏ bị bạch tạng.

Có rất nhiều thứ Hendricks muốn nói với bà, vị giám đốc Học Viện với ngữ-pháp-chỉn-chu và không-có-ngực, nhưng ông ta chưa bao giờ làm thế. Đây rõ là một điều không khôn ngoan.