◄ 9 ►
Dọc theo dãy hành lang bằng gạch khối là hàng loạt cánh cửa phòng và nhiều áp phích hơn nữa. Một cô bé đang ngồi dưới tấm áp phích in hình một cậu bé da đen và một cô bé da trắng tựa đầu vào nhau, cười ngớ ngẩn như những đứa ngốc. Chú thích bên dưới ghi TÔI CHỌN ĐƯỢC TRỞ NÊN HẠNH PHÚC!
“Cậu thích tấm đó à?”, cô bé da đen hỏi. Nhìn kỹ hơn, điếu thuốc ngậm ở khóe miệng cô bé hóa ra là một thanh kẹo. “Tớ thì sẽ đổi câu này thành TÔI CHỌN ĐƯỢC TRỞ NÊN ĐIÊN KHÙNG, nhưng họ sẽ lấy mất cây bút của tớ cho xem. Đôi khi họ bỏ qua những việc vớ vẩn như vậy, nhưng đôi khi thì không, vấn đề là cậu không bao giờ có thể biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào.”
“Tớ đang ở đâu vậy?” Luke hỏi cô bé. “Đây là nơi nào thế?” Cậu cảm thấy như muốn khóc. Cậu đoán rằng mình đang bị mất phương hướng.
“Chào mừng cậu đến với Học Viện”, cô bé trả lời.
“Chúng ta vẫn đang ở Minneapolis đúng không?”
Cô bé bật cười. “Không hẳn. Và cũng không còn ở Kansas, hoàn toàn không. Chúng ta đang ở Maine. Phía sau một vùng hoang vu, hẻo lánh. Ít nhất thì đó là theo như lời bà Maureen nói.”
“Ở Maine sao?” Cậu bé lắc đầu, như thể bị giáng một cú đấm vào thái dương. “Cậu chắc chứ?”
“Chắc. Cậu trông cực kỳ nhợt nhạt, chàng trai da trắng ạ. Tớ nghĩ cậu nên ngồi xuống trước khi bị ngã.”
Cậu ngồi xuống, chống mình bằng một tay khi làm điều này, bởi vì chân của cậu không hẳn là nhẹ nhàng khuỵu xuống. Mà đột ngột như thể nó bị gãy gập vậy.
“Tớ đang ở nhà”, Luke lẩm bẩm. “Tớ đang ở nhà, và sau đó thức dậy ở đây. Trong một căn phòng trông giống hệt căn phòng của tớ, nhưng không phải.”
“Tớ biết”, cô bé nói. “Cậu sốc, đúng không?” Cô bé thọc tay vào túi quần và lôi ra một chiếc hộp. Trên đó là hình một chàng cao bồi đang quăng một sợi dây thòng lọng. KẸO THUỐC LÁ ROUND-UP, trên chiếc hộp đó ghi mấy dòng chữ, HÚT THUỐC GIỐNG NHƯ BỐ CỦA BẠN!
“Cậu có muốn một điếu không? Một chút đường có lẽ sẽ giúp cậu ổn định tâm trí hơn đấy. Luôn luôn có ích với tớ.”
Luke lấy cái hộp và lật mở nắp. Bên trong còn lại sáu điếu, mỗi điếu có một đầu thuốc màu đỏ mà cậu đoán đó đáng ra là đầu lọc. Cậu lôi ra một điếu, nhét vào giữa hai bờ môi và cắn đôi. Vị ngọt tràn ngập miệng cậu.
“Đừng bao giờ làm thế với một điếu thuốc thật nhé”, cô bé nói. “Cậu sẽ không thích vị nó tí nào đâu.”
“Tớ không biết là người ta vẫn bán những thứ như thế này đấy”, cậu nói.
“Họ không bán loại như thế này, chắc chắn rồi”, cô bé trả lời. “Hút thuốc giống như bố ư? Cậu đùa tớ chắc. Cái này hẳn là đồ cổ. Nhưng họ cũng có bán một vài thứ quái quỷ kỳ quặc ở căng-tin. Có cả những điếu thuốc thật đấy, nếu như cậu có thể tin. Nhưng đó là sự thật, thuốc lá Lucky và Chesterfield và Camel, giống trong những bộ phim chiếu bóng cũ trên kênh Turner ấy. Tớ đã cố gắng thử, nhưng trời ạ, thuốc lá thật cần rất nhiều mã.”
“Thuốc lá thật ư? Cho trẻ em hút thuốc lá thật ư?”
“Ở đây toàn bộ là trẻ em. Bây giờ thì không còn nhiều ở Khu nửa trước. Maureen nói chúng ta sẽ có thêm người mới sắp đến. Tớ không biết bà ấy lấy thông tin từ đâu, nhưng thường là đúng.”
“Để trẻ em hút thuốc? Cái quái gì vậy? Đây là hòn đảo của niềm vui ư?” Lúc này, cậu không hề cảm thấy dễ chịu.
Câu nói khiến cô bé bật cười. “Giống như trong truyện Pinocchio nhỉ? Hay đấy.” Cô bé giơ tay lên. Luke đập tay lại và cảm thấy đỡ hơn một chút. Khó mà nói được là vì sao.
“Tên cậu là gì? Tớ không muốn cứ gọi là chàng trai da trắng. Cậu thấy đấy, làm thế giống như phân biệt chủng tộc.”
“Luke Ellis. Còn cậu?”
“Kalisha Benson.” Cô bé giơ một ngón tay lên. “Nghe này, Luke. Cậu có thể gọi tớ là Kalisha, hoặc Sha. Nhưng đừng gọi tớ là bé.”
“Tại sao thế?” Cậu vẫn đang cố gắng xác định lại phương hướng, nhưng vẫn không thành công. Thậm chí còn xa mới có thể bình thường trở lại. Cậu ăn nốt nửa điếu thuốc lá, phần có chứa đầu lọc.
“Đó là cái cách mà Hendricks và đồng bọn của ông ta gọi khi đánh đập cậu hay bắt cậu thực hiện những thí nghiệm của chúng. ‘Ta sẽ ghim một cái kim tiêm lên tay mày, sẽ đau đấy, nhưng hãy là một bé ngoan nhé. Ta cũng sẽ lấy mẫu cổ họng cho mày, sẽ khiến mày nghẹn ứ như một con giòi chết tiệt, nhưng hãy là một bé ngoan nhé. Chúng ta cũng sẽ dìm mày vào bể ngâm, nhưng hãy cứ nín thở và làm một bé ngoan nhé.’ Đó chính là lý do tại sao cậu không thể gọi tớ là bé.”
Luke gần như không chú ý đến những thông tin về cuộc thí nghiệm, mặc dù cậu sẽ suy nghĩ về nó sau. Cậu đang nghĩ về từ chết tiệt. Cậu đã nghe nó từ rất nhiều chàng trai (cậu và Rolf cũng dùng từ này rất nhiều mỗi khi ở bên ngoài), và cậu cũng nghe từ cô gái tóc hoe đỏ xinh đẹp - người hình như đã trượt bài kiểm tra SAT, nhưng chưa bao giờ nghe nó được phát ra từ miệng của một cô gái trạc tuổi cậu. Cậu cho rằng điều này có nghĩa là cậu đã sống một cuộc sống rất được bao bọc.
Cô bé đặt tay lên đầu gối Luke, khiến cậu cảm thấy hơi râm ran, và cô ấy nhìn cậu đầy tha thiết. “Tuy nhiên, lời khuyên của tớ là hãy chấp nhận và trở thành một bé ngoan đi, cho dù tình hình có tệ đến đâu, bất kể chúng gắn gì đó vào cổ họng hay vào mông của cậu. Tớ thì không hẳn rõ về cái bể, chưa từng tự trải nghiệm, mới chỉ được nghe kể về nó, nhưng tớ biết chừng nào bọn chúng còn thí nghiệm với cậu, cậu vẫn được ở lại Khu nửa trước. Tớ không biết điều gì diễn ra ở Khu nửa sau và tớ cũng không muốn biết. Tất cả những gì tớ thực sự biết là Khu nửa sau giống như nhà trọ Roach - nơi mà những đứa trẻ nhận phòng, nhưng không trả phòng. Dù thế nào cũng sẽ không quay trở lại đây.”
Cậu quay đầu nhìn lại quãng đường mà cậu đã đi. Có rất nhiều tấm áp phích cổ động và cũng có rất nhiều cánh cửa, tám cái hoặc hơn ở mỗi bên. “Có bao nhiêu đứa trẻ ở đây vậy?”
“Năm, tính cả cậu và tớ. Khu nửa trước chưa từng đông đúc, nhưng bây giờ thì nó như một thị trấn ma. Những đứa trẻ đến và đi.”
“Giống như Michelangelo vậy”, Luke lẩm bẩm.
“Hả?”
“Không có gì. Những thứ...”
Một trong những cánh cửa đôi gần cuối hành lang mở ra, một người phụ nữ trong chiếc váy màu nâu xuất hiện, quay lưng về phía chúng. Bà đang giữ cửa bằng mông trong khi vật lộn với thứ gì đó. Kalisha bật dậy trong chớp nhoáng. “Kìa, bà Maureen, cố giữ, chúng cháu sẽ giúp bà.”
Bởi vì chữ chúng cháu chứ không phải cháu, Luke đứng dậy và đi theo sau Kalisha. Khi đến gần hơn, cậu nhận ra chiếc váy nâu thực chất là một kiểu đồng phục, giống như đồ cô hầu gái mặc trong một khách sạn hạng sang - sang trọng vừa phải, dẫu sao cũng không quá điệu đà với diềm ren hay bất cứ thứ gì khác. Bà đang cố gắng kéo một cái giỏ giặt đồ qua dải kim loại giữa hành lang bên này và căn phòng lớn bên kia, trông giống như một phòng chờ - có bàn, ghế và những khuôn cửa sổ với ánh nắng chiếu xuyên qua. Còn có một chiếc ti vi cỡ lớn như màn hình rạp chiếu phim. Kalisha mở rộng một bên cánh cửa còn lại. Luke đỡ lấy giỏ giặt đồ (in chữ DANDUX ở một bên) và giúp người phụ nữ này kéo giỏ tới nơi mà cậu bắt đầu nghĩ là hành lang ký túc xá. Có khăn trải giường và khăn tắm ở bên trong cái giỏ giặt này.
“Cảm ơn con trai”, bà nói. Bà ấy khá già, tóc hoa tiêu khá nhiều và trông có vẻ mệt mỏi. Tấm thẻ trên ngực trái bà ghi MAUREEN. Bà nhìn cậu. “Cháu là người mới đến. Luke, đúng không?”
“Cháu là Luke Ellis. Sao bà biết ạ?”
“Ta thấy nó trên tờ giấy công việc hằng ngày của ta.” Bà rút một mảnh giấy gấp đôi khỏi túi chiếc váy, rồi lại cất nó vào trong.
Luke đưa tay ra, như những gì cậu đã được dạy. “Rất hân hạnh được gặp bà.”
Maureen bắt tay với cậu. Bà ấy có vẻ khá tử tế, vì vậy cậu nghĩ mình rất vui khi được gặp bà. Nhưng cậu chẳng vui vẻ gì với việc ở nơi đây; cậu sợ và lo lắng cho bố mẹ cũng như chính bản thân mình. Bây giờ họ có lẽ đã nhớ cậu. Cậu nghĩ họ không tin cậu bỏ nhà ra đi, nhưng khi thấy phòng ngủ trống trơn, họ sẽ kết luận được điều gì? Cảnh sát sẽ sớm tìm kiếm cậu, liệu họ có tìm thấy không, và nếu như Kalisha đúng, họ sẽ phải tìm kiếm suốt cả một quãng đường dài.
Lòng bàn tay bà Maureen ấm áp và khô. “Ta là Maureen Alvorson. Người dọn phòng và người phụ nữ dọn dẹp mọi thứ quanh đây. Ta sẽ dọn phòng cháu thật gọn gàng.”
“Đừng tạo thêm việc cho bà ấy”, Kalisha nói, và trao cho cậu một cái nhìn cấm đoán.
Maureen mỉm cười. “Cháu thật ngọt ngào, Kalisha ạ. Cậu bé này trông có vẻ sẽ không bừa bộn đâu, không giống như Nicky. Cậu nhóc đó giống như Pigpen trong truyện tranh Peanuts vậy. Cậu nhóc giờ có ở trong phòng mình không? Ta không nhìn thấy nó ở sân chơi với George và Iris.”
“Bà biết Nicky là người như thế nào rồi mà”, Kalisha đáp. “Nếu anh ấy thức dậy trước một giờ chiều, anh ấy vẫn cho là sớm.”
“Vậy ta sẽ dọn dẹp các phòng khác trước, nhưng các bác sĩ muốn gặp nó ngay lập tức đấy. Nếu thằng bé không dậy, họ sẽ bắt nó phải thức dậy. Luke, rất vui được gặp cháu.” Và bà tiếp tục công việc của mình, giờ bà đẩy giỏ đồ thay vì kéo.
“Đi nào”, Kalisha nắm lấy tay Luke. Dù có lo lắng cho bố mẹ mình hay không, cậu vẫn cảm nhận được những sự râm ran bồn chồn khác.
Cô kéo cậu vào khu vực phòng chờ. Cậu muốn tìm hiểu nơi này, đặc biệt là máy bán hàng tự động (thuốc lá thật, điều này là sự thực ư?), nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại phía sau lưng họ, Kalisha nhìn thẳng vào mặt cậu. Cô ấy trông có vẻ nghiêm túc, thậm chí là có vẻ đe dọa.
“Tớ không biết cậu sẽ ở đây bao lâu - cũng không biết tớ còn bao lâu nữa, nhưng khi cậu ở đây, hãy đối xử tốt với bà Maureen, nghe chưa? Nơi này toàn kẻ khốn, nhưng bà ấy không phải một trong số họ. Bà ấy tốt bụng. Và bà ấy cũng đang gặp phải vài vấn đề.”
“Vấn đề gì thế?” Cậu hỏi lịch sự nhất có thể. Cậu trông ra ngoài cửa sổ, đó chắc hẳn là sân chơi. Có hai đứa trẻ ở đó, một trai một gái, trạc tuổi cậu, hoặc ít hơn một chút.
“Bà ấy nghĩ mình bệnh vì một lý do nào đó, nhưng bà không đến gặp bác sĩ vì bà không thể chi trả cho việc trị bệnh. Bà chỉ kiếm được bốn mươi ngàn đô la mỗi năm và có vẻ như cần phải trả gấp đôi số tiền đó. Có lẽ còn nhiều hơn. Chồng bà ấy nợ một đống, sau đó bỏ đi. Và nó cứ chồng chất lên, cậu hiểu chứ? Tiền lãi ấy.”
“Vig”, Luke nói. “Bố tớ gọi như thế. Nói tắt của vigorish [34] . Tiếng Ukraine có nghĩa là lợi nhuận hoặc tiền thắng bạc. Nó là một thuật ngữ của bọn du côn, và bố tớ cũng nói rằng các công ty thẻ tín dụng về cơ bản đều là lưu manh cả. Dựa vào những lãi suất kép người vay phải trả, và có một...”
“Một cái gì? Một điểm [35] ?”
“Đúng vậy.” Cậu dừng quan sát những đứa trẻ bên ngoài - George và Iris, cậu đoán là chúng, rồi quay sang nhìn Kalisha. “Bà ấy kể cho cậu tất cả những điều đó à? Với một đứa trẻ ư? Cậu chắc chắn là cao thủ trong những mối quan hệ cá nhân đấy.”
Kalisha ngạc nhiên, sau đó bật cười. Cô cười lớn, chống hai tay lên hông và ngửa đầu ra sau mà cười. Hành động ấy làm cô bé trông giống một người phụ nữ hơn là một đứa trẻ. “Những mối quan hệ của các cá nhân! Cậu thật vẽ chuyện đấy Luke!”
“Cá nhân, không phải các cá nhân” , cậu nói. “Trừ phi cậu, kiểu, gặp gỡ cả một nhóm. Tư vấn tín dụng cho họ, hay đại loại thế.” Cậu dừng lại. “Đó là, hừm, tớ đùa thôi”. Một trò đùa khập khiễng. Trò đùa của mấy đứa mọt sách.
Kalisha đưa mắt nhìn kỹ Luke, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, với vẻ mặt không khó chịu. “Cậu thông minh đến mức nào vậy?”
Cậu nhún vai, hơi ngượng ngùng. Cậu không thường thể hiện sự thông minh - đây là cách tệ nhất thế giới để có được bạn bè và gây ấn tượng đến mọi người - nhưng cậu buồn bã, bối rối, lo lắng, và sợ hãi vô cùng (cậu thừa nhận điều đó). Và càng khó để không xem đây là một vụ bắt cóc trẻ em. Dù gì, cậu vẫn là một đứa bé, cậu đang bị bắt cóc, và nếu những gì Kalisha nói là sự thật, cậu đã thức dậy ở một nơi cách xa nhà hàng ngàn dặm. Liệu bố mẹ cậu có để cậu bỏ đi mà không có một cuộc cãi vã, hay một trận đấu đá? Không thể nào. Dù có bất cứ điều gì xảy ra với cậu, cậu hy vọng họ vẫn đang ngủ say vào lúc ấy.
“Rất thông minh, tớ đoán vậy. Cậu là TP hay TK? Tớ nghĩ là TK.”
“Tớ chẳng hiểu cậu đang nói về điều gì nữa.”
Nhưng có lẽ cậu hiểu. Cậu nghĩ về những chiếc đĩa đôi khi phát ra tiếng lách cách trên tủ bát, cánh cửa phòng ngủ đôi khi tự đóng hay tự mở, và khay pizza đã rung bần bật như thế nào ở nhà hàng pizza Rocket. Và cả chiếc thùng rác đã tự di chuyển trong ngày thi bài kiểm tra SAT.
“TP là Telepathy [36] . TK là-”
“Telekinesis [37] .” Luke nói nốt.
Cô bé cười và chỉ tay vào cậu. “Cậu đích thực là một đứa trẻ thông minh đấy. Khả năng dịch chuyển đồ vật, đúng vậy. Cậu có thể có một trong hai, không ai được cho là có cả hai khả năng cả - ít nhất thì đó là những gì những kỹ thuật viên nói. Tớ là TP.” Cô bé nói với đôi chút tự hào.
“Cậu đọc được suy nghĩ”, Luke nói. “Chắc chắn là vậy rồi. Hằng ngày và hai lần vào chủ nhật.”
“Chứ cậu nghĩ tại sao tớ biết về chuyện của bà Maureen? Bà ấy không bao giờ kể cho bất kỳ ai về những vấn đề của mình, bà ấy không phải kiểu người đó. Và tớ cũng không biết rõ từng chi tiết, chỉ chung chung thôi.” Cô ngẫm ngợi. “Cũng có thứ gì đấy về một đứa trẻ. Kỳ lạ lắm. Tớ đã thử hỏi bà ấy có con không, và bà ấy trả lời là không.”
Kalisha nhún vai.
“Tớ luôn luôn có thể làm điều đó - nhưng không phải mọi lúc, lúc được lúc không - không giống siêu anh hùng. Nếu được như vậy, tớ đã trốn thoát khỏi đây lâu rồi.”
“Cậu nghiêm túc về điều này chứ?”
“Tất nhiên rồi, và đây là bài kiểm tra đầu tiên của cậu. Bài đầu tiên trong số rất nhiều kiểm tra và thí nghiệm khác nữa. Tớ đang nghĩ về một con số giữa một và năm mươi. Con số tớ đang nghĩ là gì?”
“Tớ không biết.”
“Thật á? Không phải cậu đang giả vờ đấy chứ?”
“Hoàn toàn không.” Cậu đi đến cánh cửa ở phía xa căn phòng. Bên ngoài, có một cậu bé đang chơi bóng rổ và một bé gái đang nhún nhảy trên tấm bạt nhún lò xo - chẳng có gì lấy làm vui, chỉ là bật nhảy với tư thế ngồi và đôi lúc lộn vòng. Chẳng có ai trong số chúng trông thực sự vui vẻ cả, giống như chỉ đang giết thời gian. “Những đứa bé này là George và Iris?”
“Đúng vậy.” Cô đến bên cạnh cậu. “George Iles và Iris Stanhope. Cả hai người họ đều là TK. Các TP thì hiếm hoi hơn (rarer). Này, cậu bé thông minh, có phải dùng từ đó không, hay cậu sẽ nói là khan hiếm hơn (more rare)?”
“Cái nào cũng được, nhưng tớ thường dùng từ khan hiếm hơn (more rare). Hiếm hoi hơn (rarer) nghe như âm thanh phát ra khi cậu đang cố gắng khởi động một chiếc xuồng máy ấy.” [38]
Cô ấy nghĩ về điều này một vài giây, sau đó bật cười và chỉ tay vào cậu. “Hay lắm.”
“Chúng ta ra ngoài chứ?”
“Được thôi. Cổng sân chơi không bao giờ khóa. Cậu không muốn ở ngoài đó lâu đâu, những con bọ ở vùng hoang vu cách xa thành phố như thế này rất hung dữ đấy. Có lọ Deet [39] trong tủ thuốc ở phòng tắm của cậu. Cậu nên dùng nó, ý tớ là thực sự nên dùng nó. Maureen nói rằng những con bọ sẽ ít đi một khi chuồn chuồn nở, nhưng tớ chưa thấy đám chuồn chuồn xuất hiện.”
“Họ có phải những đứa trẻ tử tế không?”
“George và Iris á? Chắc rồi, tớ đoán thế. Ý tớ là, không giống những người bạn tốt nhất của chúng mình, kiểu vậy. Tớ mới chỉ biết George được một tuần. Iris đến đây... mmm... mười ngày trước, tớ nghĩ vậy. Khoảng tầm đó. Nick ở đây lâu nhất, chỉ sau tớ. Nick Wilholm. Cậu đừng trông mong có những mối quan hệ tốt đẹp ở Khu nửa trước, cậu bé thông minh à. Như những gì tớ nói đấy, mọi người đến và đi. Và không có bất kỳ ai trong số họ nói về Michelangelo cả.”
“Cậu đã ở đây bao lâu rồi Kalisha?”
“Gần một tháng. Tớ là người ở đây lâu nhất.”
“Cậu sẽ nói cho tớ biết chuyện gì đang diễn ra chứ?” Rồi hất đầu về phía những đứa trẻ bên ngoài. “Cả chúng nữa?”
“Chúng tớ sẽ nói cho cậu những gì chúng tớ biết, và cả những gì các hộ lý và kỹ thuật viên nói với chúng tớ, nhưng tớ nghĩ hầu hết là nói dối. George cũng cảm thấy như vậy. Iris, bây giờ...” Kalisha bật cười. “Cô ấy giống như đặc vụ Mulder trong phim Hồ sơ tuyệt mật ấy. Cô ấy vẫn muốn tin vào những điều đó.”
“Tin điều gì co?”
Ánh nhìn cô bé trao cho cậu - vừa thông thái vừa buồn bã - lại càng khiến cô bé trông giống một người phụ nữ trưởng thành hơn là một đứa trẻ. “Rằng đây chỉ là một khúc ngoặt nhỏ trên con đường cao tốc của cuộc đời, mọi thứ rồi cũng sẽ kết thúc tốt đẹp, giống như trong phim Scooby-Doo vậy.”
“Người thân của cậu đâu? Cậu đã tới đây như thế nào?”
Ánh nhìn chững chạc như người lớn của Kalisha biến mất. “Tớ không muốn nói về những chuyện đó vào lúc này.”
“Được thôi.” Có lẽ cậu cũng không muốn. Ít nhất là chưa muốn.
“Và khi cậu gặp Nicky, đừng bận tâm nếu anh ta tỏ ra giận dữ. Đó là cách anh ấy giải phóng năng lượng, và một vài lời quát nạt của anh ấy...” Cô cân nhắc. “Khá giải trí.”
“Thế nào cũng được. Cậu sẽ giúp tớ một việc chứ?”
“Chắc chắn rồi, nếu tớ có thể.”
“Dừng ngay việc gọi tớ là cậu bé thông minh. Tên tớ là Luke. Gọi tớ bằng tên, được chứ?”
“Tớ sẽ làm vậy.”
Cậu đưa tay mở cửa, nhưng cô bé nắm lấy cổ tay cậu.
“Còn một chuyện nữa trước khi chúng ta ra ngoài. Quay người lại, Luke.”
Cậu quay lại. Kalisha cao hơn cậu khoảng gần ba xăng-ti-mét. Cậu không biết cô bé sẽ hôn mình cho đến khi cô bé thực sự làm điều đó, một cái khóa môi trọn vẹn. Cô bé thậm chí đưa lưỡi của mình vào giữa môi cậu khoảng một hay hai giây, điều này không còn gây ra cảm giác râm ran như trước mà như một cú sốc điện, giống như đưa ngón tay trực tiếp vào một ổ điện vậy. Nụ hôn thực sự đầu tiên của cậu, và chắc chắn là một nụ hôn hoang dại. Cậu nghĩ (đó là những gì cậu có thể nghĩ ngay sau khi kết thúc nụ hôn) Rolf ắt hẳn sẽ cảm thấy rất ghen tị.
Kalisha buông ra, trông có vẻ khá hài lòng. “Đây không phải là tình yêu đích thực hay thứ gì đại loại vậy cả, đừng nghĩ như thế. Tớ không chắc đây có phải là một sự giúp đỡ không, nhưng có thể chứ. Tớ đã bị cách ly trong tuần đầu tiên ở đây. Không tìm ra chấm màu nào.”
Cô chỉ vào tấm áp phích trên tường gần máy bán kẹo. Đó là hình một cậu bé đang ngồi trên ghế, vui vẻ chỉ vào những chấm màu trên một bức tường màu trắng. Một vị bác sĩ mỉm cười (áo trắng, ống nghe quanh cổ) đang đứng bên cạnh, đặt một tay lên vai cậu bé. Phía trên bức tranh ghi TÌM NHỮNG CHẤM MÀU! Và bên dưới là dòng chữ BẠN CÀNG SỚM TÌM RA, BẠN CÀNG ĐƯỢC VỀ NHÀ SỚM!
“Cái chết tiệt đó có nghĩa là gì vậy?”
“Không cần bận tâm về nó lúc này. Bố mẹ tớ là những người hoàn toàn phản đối việc tiêm vắc-xin, và hai ngày sau khi tớ ở Khu nửa trước, tớ bị thủy đậu. Ho, sốt cao, những nốt đỏ bự, xấu xí, lan khắp người. Tớ đoán tớ đã khỏi rồi, vì tớ đã tham gia lại các hoạt động thường ngày và họ đã khám lại cho tớ một lần nữa, nhưng có lẽ tớ vẫn còn có thể lây bệnh. Nếu may mắn, cậu sẽ bị thủy đậu, và sẽ có vài tuần được uống nước hoa quả và xem ti vi, thay vì bị tiêm và chụp cộng hưởng từ.”
Cô bé đang chơi ngoài sân phát hiện ra họ và vẫy tay. Kalisha vẫy lại, và trước khi Luke nói thêm bất cứ điều gì khác, cô đẩy mở cửa. “Đi nào. Vứt bỏ khuôn mặt đờ đẫn của cậu đi và gặp gỡ gia đình Focker [40] thôi.”