← Quay lại trang sách

CÁC CHẤM MÀU ◄ 1 ►

Bên ngoài cánh cửa căng-tin và khu vực phòng chờ đặt ti vi của Học Viện, Kalisha choàng một cánh tay qua vai Luke và kéo cậu lại gần cô. Cậu nghĩ thầm - mà thực chất là hy vọng - cô ấy sẽ có ý định hôn cậu thêm một lần nữa, nhưng cô bé chỉ thì thầm vào tai cậu. Đôi môi cô chạm nhẹ vào da và khiến cậu nổi da gà. “Hãy nói bất cứ điều gì cậu muốn, miễn là đừng nói gì về Maureen, được chứ? Chúng tớ nghĩ rằng họ ít khi nghe lén, nhưng tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận. Tớ không muốn bà ấy gặp rắc rối.”

Maureen, người này cậu biết, là người phụ nữ dọn phòng, nhưng họ ở đây là ai? Luke chưa bao giờ cảm thấy mình lạc lõng đến vậy, kể cả hồi mới-bốn-tuổi, khi lạc mất mẹ trong khoảng thời gian mười lăm phút dài đằng đẵng ở Trung tâm Thương mại Hoa Kỳ.

Trong lúc đó, đúng như Kalisha dự đoán, lũ bọ đã tìm đến cậu. Những con bọ nhỏ màu đen bay vòng vòng trên đầu cậu thành từng đám.

Toàn bộ sân chơi được rải sỏi rất đẹp. Khu vực ném rổ, nơi cậu bé George liên tục ném bóng, được lát bằng gạch khối, và xung quanh tấm bạt lò xo đặt những tấm lớn như kiểu mút xốp để đề phòng có ai đó nhảy lỗi và bị ngã ra ngoài. Có một sân chơi cho trò đẩy bi sắt [41] , một sân chơi cầu lông, một sân nhảy dây và một sân gồm những cụm hình trụ có màu sắc rực rỡ để những đứa trẻ có thể ghép thành một đường hầm - nhưng chẳng có bất kỳ đứa trẻ nào ở đây nhỏ tới mức có thể chui lọt qua nó. Ngoài ra còn có xích đu, bập bênh và một cái cầu trượt. Bên cạnh chiếc bàn ăn ngoài trời là một chiếc tủ dài màu xanh lá, đặt hai tấm biển ghi ĐỒ CHƠI VÀ DỤNG CỤ, cùng với VUI LÒNG ĐỂ LẠI VÀO CHỖ CŨ.

Sân chơi được bao quanh bởi một hàng rào lưới cao hơn ba mét. Luke nhìn thấy một vài camera an ninh chĩa xuống ở phía hai góc. Camera đầy bụi, như thể đã lâu không được lau chùi. Bên ngoài hàng rào chẳng có gì ngoài rừng rậm, chủ yếu là cây thông. Nhìn độ to của thân cây, Luke đoán đám cây phải tám mươi tuổi, xấp xỉ vậy. Công thức tính độ tuổi của cây khá đơn giản, được viết trong cuốn sách Rừng Bắc Mỹ mà cậu đã đọc vào một chiều thứ bảy hồi hơn mười tuổi. Không cần nhìn các vòng gỗ. Chỉ cần ước tính chu vi của thân cây, chia cho số pi để lấy đường kính, sau đó nhân với hệ số tăng trưởng trung bình của cây thông Bắc Mỹ là bốn phẩy năm. Đủ dễ để hình dung, và hệ quả của sự suy luận này là: những cây thông ở đây đã không bị đốn trong một khoảng thời gian khá dài, có lẽ là đã qua một vài thế hệ. Dù Học Viện có là cái gì đi chăng nữa, thì nó nằm giữa khu rừng già, có nghĩa là nằm giữa một nơi hẻo lánh. Còn với cái sân chơi, suy nghĩ đầu tiên của cậu là nếu có một sân tập thể dục trong một nhà tù nào đó dành cho trẻ em từ sáu đến mười sáu tuổi, thì chắc chắn cái sân ấy sẽ trông y hệt như thế này.

Cô gái Iris nhìn thấy họ và vẫy tay. Cô bật nhảy trên tấm bạt lò xo, tóc đuôi ngựa hất tung lên, sau đó nhảy một cú cuối cùng đáp xuống tấm bạt lò xo với hai chân dang rộng và đầu gối gập xuống. “Sha! Cậu đưa ai đến vậy?”

“Đây là Luke Ellis”, Kalisha giới thiệu. “Mới đến sáng nay.”

“Chào, Luke.” Iris bước đến và chìa tay ra. Iris là một cô gái gầy gò, cao hơn Kalisha vài phân. Cô có một khuôn mặt xinh xắn, ưa nhìn, gò má và cái trán bóng lên bởi thứ mà Luke cho là hỗn hợp của mồ hôi và thuốc chống bọ. “Iris Stanhope.”

Luke bắt tay cô, và nhận ra rằng những con bọ mà ở Minnesota gọi là muỗi vằn, không biết ở đây chúng được gọi là gì, đã bắt đầu chích cậu. “Dù không vui khi ở đây, nhưng tớ cũng rất vui khi gặp cậu.”

“Tớ đến từ Abilene, Texas. Còn cậu?”

“Minneapolis. Nó là ở-”

“Tớ biết nó ở đâu”, Iris nói. “Vùng đất của một triệu cái hồ, hay những thứ chết tiệt đại loại như thế.”

“George!” Kalisha bỗng la lớn. “Cách cư xử của cậu đâu rồi, chàng trai trẻ? Đến đây nào.”

“Chắc chắn rồi, nhưng đợi chút. Chuyện này rất quan trọng.” George dừng lại trước vạch ném phạt ở rìa sân trải nhựa, giữ quả bóng trước ngực, và bắt đầu nói bằng một giọng trầm đầy căng thẳng: “Thưa các bạn, sau bảy trận đấu đầy gian nan, đây sẽ là trận quyết định. Thời gian bù giờ gấp đôi, đội Wizards đang bám sát đội Celtics chỉ với cách biệt một điểm, và George Iles, ngay khi rời khỏi băng ghế dự bị, đang nắm trong tay cơ hội chiến thắng khi đứng trước vạch ném phạt. Nếu anh ấy ghi được một điểm, đội Wizards buộc phải dừng lại. Nếu ghi được hai điểm, anh ấy sẽ làm nên lịch sử, tên anh ấy rất có thể sẽ được khắc trên Đại lộ Danh vọng Bóng rổ, và giành được một chiếc xe mui trần Tesla—”

“Đó sẽ phải là một chiếc xe đặt riêng”, Luke nhận xét. “Tesla không có xe mui trần, ít nhất là đến bây giờ vẫn chưa.”

George không bận tâm đến cậu. “Không ai từng nghĩ đến việc Iles sẽ ở vị trí này, kể cả những người thân trong gia đình anh ấy. Một không gian im lặng kỳ lạ bao phủ toàn bộ đấu trường Capital One...”

“Và sau đó có người xì hơi!” Iris hét lớn. Cô lè lưỡi và huýt một tiếng sáo dài, phun nước bọt. “Âm thanh như tiếng kèn trôm-pét! Và bốc mùi!”

“Iles hít một hơi thật sâu... Anh đập bóng hai lần, đó là thương hiệu của anh ấy...”

“Ngoài một cái miệng nói như máy, George còn có một cuộc sống giả tưởng rất sinh động”, Iris nói với Luke. “Cậu sẽ quen với điều này thôi.”

George liếc mắt về phía ba người bọn họ. “Iles ném cái nhìn giận dữ vào một người hâm mộ đơn độc của đội Celtics khi chế giễu anh ta từ khán đài trung tâm... Đó là một cô gái trông ngu ngốc và xấu xí đến mức đáng kinh ngạc...”

Iris bĩu môi.

“Bây giờ Iles đang đối mặt với rổ... Iles ném bóng...”

Một cú ném trượt tuyệt đối [42] .

“Chúa ơi, George”, Kalisha thốt lên. “Nghe điều cậu nói kìa, thật kinh khủng. Hoặc là kết thúc trò chơi chết tiệt này, hoặc chịu thua cuộc đi, để chúng ta có thể trò chuyện. Đứa nhóc này không biết chuyện gì đã xảy ra với mình đâu.”

“Giống như chúng ta thôi mà.” Iris nói.

George chùng đầu gối xuống và ném. Bóng lăn trên vành... tưởng chừng rằng quả bóng sẽ lọt qua... và cuối cùng nó rơi ra ngoài.

“Đội Celtics chiến thắng, đội Celtics chiến thắng!” Iris hò hét. Cô ấy nhảy một điệu cổ động và lắc những quả bông cổ vũ vô hình. “Nào, bây giờ thì qua đây và chào hỏi cậu bạn mới đi nào.”

George bước đến, vừa đi vừa lấy tay xua đuổi mấy con bọ. George lùn và chắc nịch, Luke cho rằng trí tưởng tượng là nơi duy nhất mà cậu ấy có thể chơi bóng rổ chuyên nghiệp. George có đôi mắt màu xanh nhạt khiến Luke nhớ đến bộ phim của Paul Newman và Steve McQueen khi xem cùng Rolf trên kênh TCM. Nghĩ về điều đó, về cảnh tượng hai đứa nằm ườn ra trước ti vi và ăn bỏng ngô, khiến cậu cảm thấy đau buồn.

“Yo, chàng trai. Cậu tên gì?”

“Luke Ellis.”

“Tớ là George Iles, nhưng có lẽ cậu đã biết điều đó từ những cô gái này rồi. Tớ là một vị thần đối với họ.”

Kalisha lấy tay ôm đầu. Iris giơ ngón tay giữa lên và chĩa vào mặt cậu ta.

“Một vị thần tình yêu.”

“Nhưng lại là thần Adonis [43] , chứ không phải thần Cupid [44] ”, Luke nói, cố gắng hòa nhập một chút. “Adonis là vị thần của dục vọng và sắc đẹp.”

“Cậu nói sao thì là vậy. Cậu thấy nơi này thế nào? Chán phèo, đúng không?”

“Nó là gì nhỉ? Kalisha gọi nó là Học Viện, nhưng có nghĩa quái gì cơ chứ?”

“Có thể gọi nó là Nhà Của Bà Sigsby Dành Cho Những Đứa Trẻ Tâm Thần Bướng Bỉnh”, Iris nói, và nhổ toẹt một cái.

Những chuyện đang diễn ra này không giống như khúc giữa một bộ phim, mà nó giống như nửa chừng mùa ba của một chương trình truyền hình. Một chương trình với kịch bản và những tình tiết phức tạp.

“Bà Sigsby là ai vậy?”

“Một con mụ chó chết”, George đáp. “Cậu sẽ gặp bà ta thôi, nhưng lời khuyên của tớ là đừng xấc xược. Bà ta không thích vậy đâu.”

“Cậu là TP hay TK?” Iris hỏi.

“TK, tớ đoán thế.” Thật ra vẫn chỉ là một giả định. “Đôi lúc mọi thứ xung quanh tớ chuyển động, và vì tớ không tin vào ma quỷ nên tớ nghĩ rất có thể chính tớ là người gây ra chuyện đó. Nhưng vẫn không đủ để...” Cậu dừng lại. Không đủ để khiến mình bị đưa đến đây là những gì cậu đang nghĩ. Nhưng cậu đã ở đây rồi.

“TK-tuyệt đối đúng không?” George hỏi. Cậu ấy đi tới một trong những chiếc bàn dã ngoại. Luke theo sau, và nối tiếp là hai cô gái. Cậu có thể tính được độ tuổi của khu rừng xung quanh, cậu biết tên hàng trăm loại vi khuẩn, cậu có thể nhớ hết tên những đứa trẻ trong truyện của Hemingway, Faulkner hay Voltaire, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy mình phản ứng chậm như lúc này.

“Tớ không hiểu gì hết.”

Kalisha giải thích, “Tuyệt đối là cái tên họ gọi những đứa trẻ như tớ và George. Những người kỹ thuật viên, hộ tá và bác sĩ. Chúng ta thực ra không được phép biết điều này—”

“Nhưng thực ra chúng tớ biết”, Iris hoàn tất câu nói. “Cậu có thể gọi nó là một bí mật mà ai cũng biết. TK-tuyệt đối và TP-tuyệt đối có thể sử dụng năng lực bất cứ khi nào họ muốn, ít nhất là vào một vài lúc nào đó. Những đứa trẻ còn lại thì không thể. Đối với trường hợp của tớ, đồ vật chỉ chuyển động khi tớ bực mình, hay thực sự rất hạnh phúc, hoặc lúc tớ giật mình. Đây là điều không chủ tâm, giống như hắt hơi vậy. Do vậy, tớ chỉ có năng lực ở mức trung bình. Họ gọi là các TK và TP trung bình được dán nhãn hồng.”

“Tại sao?” Luke thắc mắc.

“Bởi vì nếu cậu chỉ có năng lực bình thường, sẽ có một chấm tròn màu hồng dán trên hồ sơ của cậu. Chúng tớ không được phép xem hồ sơ của mình, nhưng hôm nọ tớ đã nhìn thấy hồ sơ của tớ. Đôi lúc họ cũng bất cẩn mà.”

“Cậu cũng nên cẩn thận đấy, nếu không họ sẽ có khả năng cũng bất cẩn với chính cái mông của cậu”, Kalisha nhắc nhở.

Iris tiếp tục nói, “Những đứa trẻ gắn nhãn hồng bị thí nghiệm và tiêm nhiều hơn. Tớ đã phải ở bể ngâm. Thật tệ, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.”

“Cái—”

George không cho Luke cơ hội hoàn thành trọn vẹn câu hỏi của mình. “Tớ là TK-tuyệt đối, không có nhãn hồng trên hồ sơ. Không có bất kỳ nhãn hồng nào cho đứa trẻ tài giỏi này.”

“Cậu đã nhìn thấy hồ sơ của mình à?” Luke hỏi.

“Chẳng cần. Tớ giỏi mà. Xem này.”

Không đến mức tập trung và chăm chú như một pho tượng, George chỉ đứng đó, nhưng một điều lạ thường đã xảy ra. (Đó dường như là một thứ lạ thường đối với Luke, ít nhất là vậy, mặc dù cả hai cô gái chẳng có ai đặc biệt ấn tượng.) Đám muỗi bay vòng vòng trên đầu George bị thổi ngược ra sau, trông như một cái đuôi sao chổi, như thể chúng bị gió giật mạnh. Mỗi tội trời không hề có gió.

“Nhìn thấy chưa?” Cậu ấy nói. “Đây chính là TK-tuyệt đối đấy. Chỉ là điều này không kéo dài lâu đâu.”

Thật vậy. Đám muỗi đã quay trở lại, bay vòng vòng trên đầu cậu ấy và chỉ bị chặn lại bởi thuốc chống muỗi mà cậu ấy đang dùng.

“Cú ném thứ hai lúc cậu ném rổ”, Luke hỏi. “Cậu có thể điều khiển bóng bay vào trong rổ không?”

George lắc đầu đầy tiếc nuối.

“Tớ ước họ có thể mang đến một TK-tuyệt đối có năng lực mạnh mẽ”, Iris nói. Sự háo hức của cô ấy với đứa-trẻ-mới-gặp đã sụp đổ. Cô bé giờ đây trông mệt mỏi, sợ hãi và già hơn, khiến Luke nghĩ cô phải mười lăm tuổi. “Một người có thể dịch chuyển chúng ta ra khỏi đây.” Cô ngồi xuống một trong những băng ghế dài bên chiếc bàn dã ngoại và giơ hai tay bưng lấy mặt.

Kalisha ngồi xuống và vòng tay ôm lấy vai cô. “Thôi nào, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

“Không, sẽ không!” Iris gào lên. “Cậu thấy đấy, tớ là một cái gối ghim kim [45] !” Cô chìa hai tay mình ra. Có hai miếng dán vết thương ở bên trái và ba miếng ở bên phải. Nói rồi cô dụi mắt và trưng ra bộ mặt Luke cho là nghiêm túc. “Nào, người mới đến - cậu có thể di chuyển đồ vật theo ý mình chứ?”

Luke chưa bao giờ nói với bất kỳ ai về những thứ vượt-ngoài-trí-óc-thông-thường - còn được gọi là khả năng di chuyển đồ vật - ngoại trừ với bố mẹ. Mẹ cậu nói rằng điều này sẽ khiến mọi người hoảng sợ. Bố cậu lại cho rằng điều này chẳng quan trọng đối với ông ấy. Luke đồng ý với cả hai quan điểm, nhưng những đứa trẻ ở đây không hề sợ hãi, mà tại nơi này, năng lực đặc biệt lại là điều quan trọng. Rõ ràng là thế.

“Không. Tớ thậm chí còn không thể ngọ nguậy tai mình.”

Chúng cười phá lên, Luke cũng cảm thấy thư giãn hơn. Nơi đây vừa lạ lẫm vừa đáng sợ, nhưng ít nhất những đứa trẻ đều có vẻ tử tế.

“Thỉnh thoảng thì đồ vật sẽ di chuyển xung quanh, chỉ có vậy. Đĩa, hay những đồ dùng bằng bạc. Cánh cửa thỉnh thoảng cũng tự đóng lại. Một hay hai lần gì đó, đèn học của tớ tự bật lên. Chẳng phải điều gì to tát cả. Trời ạ, tớ còn không thật sự chắc chắn liệu có phải do tớ làm hay không. Tớ nghĩ có thể là do gió... hoặc chấn động dưới lòng đất...”

Toàn bộ bọn trẻ đều nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét.

“Được rồi”, cậu nói. “Tớ biết. Bố mẹ tớ cũng biết. Nhưng nó không phải là chuyện gì to tát cả.”

Có lẽ nó chẳng phải chuyện gì to tát, cậu nghĩ, ngoại trừ việc cậu thông minh lạ thường, một đứa trẻ mười hai tuổi không chỉ được một, mà tận hai trường đại học chấp nhận. Giả sử bạn có một đứa con bảy tuổi có thể chơi pi-a-nô như Van Cliburn. Liệu có ai quan tâm rằng cậu bé đó cũng có thể thực hiện một vài trò ảo thuật đơn giản với lá bài hay không? Có thể ngọ nguậy tai của mình? Dù vậy, đây là điều cậu không thể nói với George, Iris và Kalisha. Nó sẽ giống như cậu đang khoe khoang vậy.

“Cậu nói đúng, đó không phải chuyện gì to tát!” Kalisha nói một cách gay gắt. “Chẳng phải là cái quái gì cả. Chúng ta không phải là Liên Minh Công Lý [46] hay những Dị Nhân!”

“Chúng ta bị bắt cóc à?” Cậu mong rằng họ sẽ cười. Mong rằng một trong số họ sẽ lên tiếng và nói tất nhiên là không rồi.

“Chà, anh bạn”, George ngập ngừng.

“Chỉ vì cậu có thể xua đuổi đám bọ đi trong trong vòng một hay hai giây? Bởi vì...” Luke nghĩ tới chiếc khay pizza rơi khỏi bàn ở nhà hàng pizza Rocket. “Chỉ vì bất cứ lúc nào tớ đi vào phòng, cánh cửa cũng đóng lại sau lưng tớ?”

“Chà”, George hài hước nói, “nếu chúng bắt cóc mọi người chỉ vì vẻ bề ngoài thì Iris và Sha hẳn sẽ không ở đây.”

“Đồ đầu đất”, Kalisha đốp chát.

George mỉm cười. “Một sự đáp trả khéo đấy.”

“Tớ đôi khi không thể chờ nổi cái ngày cậu biến đến Khu nửa sau”, Iris cũng phụ họa. “Chúa có lẽ trừng phạt tớ vì mong ước tội lỗi này, nhưng—”

“Chờ đã”, Luke nói. “Chờ chút đã. Nói rõ lại từ đầu đi.”

“Đây chính là khởi đầu đó, anh bạn”, một giọng nói vang lên phía sau họ. “Bất hạnh thay, nó có lẽ cũng là sự kết thúc.”