◄ 2 ►
Luke đoán người mới bước đến phải khoảng mười sáu tuổi, nhưng sau đó phát hiện ra anh ấy chỉ hơn cậu hai tuổi. Nicky Wilholm cao ráo và có đôi mắt xanh biếc, mái tóc rối bù còn đen hơn cả thứ màu sắc đen nhất ta có thể nghĩ tới và mái tóc ấy thực sự cần gấp đôi lượng dầu gội. Anh mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm được cài kín cúc lên tận cổ, phủ qua một chiếc quần soóc cũng nhăn tới dúm dó, đi đôi tất thể thao màu trắng ngắn cũn, và đôi giày của anh ta thì lấm lem bùn bẩn. Luke nhớ rằng bà Maureen kể về anh ấy giống như nhân vật Pigpen trong truyện tranh Peanuts vậy.
Những đứa trẻ khác nhìn anh ấy với ánh mắt kính nể một cách kín đáo, và ngay lập tức Luke hiểu được lý do vì sao. Kalisha, Iris và George cũng chẳng có gì là vui vẻ hơn Luke khi phải ở chỗ này, nhưng chúng đang cố gắng suy nghĩ mọi thứ theo hướng tích cực; ngoại trừ những lúc Iris xao động, chúng đã sống bằng kiểu tâm trạng hơi ngớ ngẩn nghĩ-tới-điều-tốt-nhất-có-thể. Nhưng anh chàng này thì không. Nicky hiện trông không có vẻ gì là giận dữ, nhưng rõ ràng rằng anh ấy đã có những cảm xúc như vậy cách đây không lâu. Có một vết xước đang lành sưng lên ở môi dưới, một vết thẹo ở dưới con mắt đen và một vết bầm còn mới trên gò má.
Vậy thì, có thể anh ấy là một người hay gây lộn. Luke đã chứng kiến cảnh đánh nhau vài lần hồi còn học ở trường Broderick. Cậu và Rolf đã tránh xa khỏi họ, nhưng nếu nơi này là một nhà tù, đúng như những gì Luke bắt đầu nghi ngờ, thì cậu sẽ không có cách nào tránh xa khỏi Nicky Wilholm. Nhưng ba đứa trẻ còn lại dường như không sợ anh ấy, đó là một dấu hiệu tốt. Nicky có thể tức giận bởi bất kỳ mục đích nào đó ẩn giấu đằng sau cái tên Học Viện đầy ngọt ngào của nơi này, nhưng với những người bạn thì anh ấy chỉ có vẻ đang hơi căng thẳng. Và chú tâm. Tuy nhiên, những dấu vết trên mặt anh ám chỉ những chuyện không mấy dễ chịu, đặc biệt nếu bản chất anh ấy không phải là một người hay đánh lộn. Giả sử do một người lớn gây ra? Nếu giáo viên làm vậy, không chỉ ở Brod mà hầu hết mọi nơi, người đó sẽ bị sa thải, có thể bị kiện, và có lẽ sẽ bị đi tù.
Cậu nghĩ về lời mà Kalisha đã nói, Không còn ở Kansas nữa, hoàn toàn không.
“Em là Luke Ellis.” Cậu chìa tay ra, không chắc nên mong đợi điều gì.
Nicky lờ đi và mở tủ đồ màu xanh. “Em có chơi cờ không, Ellis? Ba đứa kia chơi dở ẹc. Donna Gibson chỉ có thể chơi với anh nửa hiệp, nhưng cô ấy đã đến Khu nửa sau từ ba ngày trước.”
“Và chúng ta sẽ không nhìn thấy cô ấy nữa”, George nói đầy vẻ thương tiếc.
“Em biết chơi”, Luke trả lời, “nhưng giờ em cảm thấy không hứng thú lắm. Em muốn biết em đang ở đâu và chuyện gì đang diễn ra.”
Nick lôi ra bàn cờ và một hộp các quân cờ. Anh nhanh chóng sắp xếp các quân cờ lên bàn, nhìn qua tóc mái xòa xuống trước mắt mình thay vì hất tóc về phía sau. “Em đang ở Học Viện. Một nơi nào đó trong vùng hoang vu ở Maine. Thậm chí không phải một thị trấn, chỉ là một tọa độ trên bản đồ, TR-110. Sha nhặt nhạnh được những thông tin đó từ một mớ người khác nhau. Donna và Pete Littlejohn cũng vậy. Pete là một TP khác đã được đưa đến Khu nửa sau.”
“Có vẻ như Petey đã ra đi mãi mãi, nhưng mới chỉ từ tuần trước thôi”, Kalisha nói một cách đăm chiêu. “Mọi người có nhớ những nốt mụn đỏ đó không? Và làm thế nào mà chiếc kính của cậu ấy cứ trượt xuống?”
Nicky không hề chú ý. “Những người canh sở thú ở đây chẳng hề cố gắng che giấu hay phủ nhận điều đó. Tại sao họ phải làm vậy chứ, khi mà họ phải làm việc với những đứa trẻ TP ngày này qua ngày khác? Và họ không cảm thấy lo lắng về những chuyện cần giữ bí mật, bởi vì kể cả Sha cũng không thể điều tra được rõ, dù em ấy khá giỏi.”
“Về cơ bản thì tớ có thể đạt điểm số chín mươi phần trăm trên các thẻ Rhine [47] ”, Kalisha nói. Cô bé không hề khoe khoang, đó chỉ là sự thật. “Và tớ cũng sẽ nói cho cậu tên của bà cậu nếu cậu tập trung suy nghĩ về nó trong tâm trí, tớ chỉ có thể làm được đến vậy.”
Bà tớ tên là Rebecca, Luke nghĩ thầm.
“Rebecca”, Kalisha nói, và ngay khi cô nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Luke, cô bật ra tiếng cười khúc khích, khiến lúc này cô trông mới giống một đứa trẻ hồn nhiên đúng với tuổi của mình.
“Em chơi quân trắng đi”, Nicky nói. “Anh luôn luôn chơi quân đen.”
“Nick là kẻ phá luật đáng tự hào của chúng tớ”, George cảm thán.
“Với những vết thương để chứng minh điều đó”, Kalisha mỉa mai. “Chẳng có kết cục tốt đẹp gì nhưng anh ấy có vẻ không thể kiềm chế được. Căn phòng của Nicky là một mớ bòng bong, một kiểu hành động nổi loạn của trẻ con mà chỉ tạo thêm việc cho Maureen.”
Nicky quay lại cô gái da đen, không hề mỉm cười. “Nếu Maureen thực sự là một vị thánh giống như em đang nghĩ, bà ấy đã đưa chúng ta ra khỏi đây rồi. Hoặc báo cho cảnh sát gần nhất.”
Kalisha lắc đầu. “Thực tế chút đi. Nếu anh làm việc ở đây, anh là một phần của nó. Cho dù có tốt hay xấu.”
“Dù cho nó có kinh tởm hay tốt đẹp”, George thêm vào. Cậu trông rất nghiêm trang.
“Hơn nữa, lực lượng cảnh sát gần nhất có lẽ chỉ là một đám cảnh khuyển [48] cách xa đây nhiều dặm”, Iris giễu cợt. “Từ khi anh có vẻ như tự phong mình là Trưởng nhóm Giải thích, Nick, tại sao anh không giải thích cặn kẽ cho cậu bạn này đi? Ngạc nhiên thật đấy, anh không còn nhớ bản thân đã cảm thấy kỳ lạ như thế nào khi thức dậy ở một nơi trông giống như chính căn phòng của mình à?”
Nick ngồi xuống và khoanh tay lại. Luke tình cờ nhìn thấy cái cách mà Kalisha đưa ánh mắt về phía anh ấy, và nghĩ rằng nếu như cô đã từng hôn Nicky thì đó không chỉ đơn thuần là một nụ hôn để lây nhiễm bệnh thủy đậu.
“Được rồi, Ellis, anh sẽ nói cho em những gì bọn anh biết. Hay những gì bọn anh nghĩ rằng mình biết. Không mất nhiều thời gian đâu. Các quý cô, hãy cứ tự do nói xen vào. George, hãy im miệng nếu cảm thấy bỗng dưng muốn nói những lời phản đối nhảm nhí.”
“Tuyệt, cảm ơn”, George khó chịu nói. “Đối xử như vậy sau khi em đã cho anh lái chiếc Porsche của em.”
“Kalisha ở đây lâu nhất”, Nicky bắt đầu kể. “Bởi vì bị thủy đậu. Em đã gặp bao nhiêu đứa trẻ trong suốt thời gian đó hả Sha?”
Cô nghĩ ngợi. “Có thể là hai mươi lăm. Hoặc nhiều hơn một chút.”
Nicky gật đầu. “Họ - chúng ta - đến từ mọi nơi. Sha từ Ohio, Iris từ Texas, George từ Glory Hole, Montana—”
“Tớ đến từ Billings”, George xen vào. “Một thị trấn đáng kính.”
“Trước hết, chúng gắn nhãn cho bọn này như gắn nhãn bọn chim di cư hay mấy con trâu chết tiệt.” Nicky vuốt mái tóc về phía sau và dùng ngón tay gập tai về phía trước, lộ ra một khuyên tròn bằng kim loại sáng với kích thước chỉ bằng nửa đồng xu. “Chúng kiểm tra, chúng thí nghiệm, chúng tiêm rồi bắt bọn anh phải tìm kiếm những chấm màu, sau đó lại kiểm tra và thực hiện nhiều cuộc thí nghiệm khác. Những đứa trẻ dán nhãn hồng càng bị tiêm và thí nghiệm nhiều hơn.”
“Tớ đã bị ngâm trong bể”, Iris nhắc lại.
“Chúc mừng nhé”, Nick nói. “Nếu như đứa trẻ nào là tuyệt đối, chúng sẽ bị bắt làm những trò ngu xuẩn. Tình cờ rằng anh lại chính là TK-tuyệt đối, nhưng George lắm mồm này giỏi hơn anh một chút. Cũng có một đứa trẻ khác ở đây, anh không nhớ rõ tên lắm, thậm chí còn giỏi hơn cả George.”
“Bobby Washington”, Kalisha tiếp lời. “Cậu bé người da đen, có lẽ chín tuổi. Cậu bé có thể đẩy cái đĩa của cậu rơi xuống khỏi bàn ăn. Đã rời đi bao lâu rồi nhỉ, Nicky? Khoảng hai tuần?”
“Sớm hơn một chút”, Nicky nói. “Nếu là hai tuần, cậu bé hẳn đã đi trước khi anh tới.”
“Cậu ấy vẫn ở đây vào bữa tối một đêm nọ”, Kalisha nói, “và bị đưa đến Khu nửa sau vào ngày tiếp theo. Bất chợt. Lúc thì nhìn thấy cậu ấy. Lúc thì không. Người tiếp theo biến mất có thể sẽ là tớ. Tớ nghĩ họ đã gần như hoàn thành tất cả những bài kiểm tra và thí nghiệm họ cần rồi.”
“Đây cũng thế”, Nick gắt gỏng. “Họ có lẽ sẽ rất mừng khi đá được anh đi đấy.”
“Anh hiểu ra đúng vấn đề rồi đó”, George nói.
“Họ tiêm chúng tớ”, Iris tiếp lời. “Một vài người cảm thấy đau, một vài người thì không, một số mũi tiêm sẽ khiến cậu gặp vài chuyện gì đó, một số thì không. Tớ đã bị sốt sau một mũi như vậy, và bị đau đầu khủng khiếp. Lúc đó tớ nghĩ có thể mình bị lây thủy đậu của Sha, nhưng những triệu chứng biến mất sau một ngày. Họ sẽ tiếp tục tiêm cậu cho đến khi cậu nhìn thấy những chấm màu và nghe âm thanh vo vo.”
“Cậu khỏi nhanh đấy”, Kalisha nói với cô ấy. “Hai đứa trẻ... một đứa tên Morty... tớ không nhớ họ là gì...”
“Cậu bé ngoáy mũi”, Iris nhắc. “Cậu bé từng chơi với Bobby Washington. Tớ cũng không thể nhớ rõ họ của cậu bé đó. Morty đến Khu nửa sau chỉ sau hai ngày tớ ở đây.”
“Trừ khi cậu ta không tới đó”, Kalisha nói. “Cậu ấy không ở đây lâu, và cậu ấy đã nổi đầy mụn nhọt sau một trong số những mũi tiêm. Cậu ấy đã nói với tớ như vậy trong căng-tin. Cậu ấy còn nói rằng trái tim mình vẫn đang đập thình thịch. Tớ nghĩ có lẽ cậu ấy bị ốm nặng.” Cô ấy dừng lại. “Thậm chí, có thể đã chết.”
George nhìn cô với ánh mắt thất vọng. “Cảm thấy hoài nghi, hay lo lắng ở độ tuổi thanh thiếu niên cũng là bình thường thôi, nhưng đừng nói với tớ là cậu thực sự tin vào điều đó chứ.”
“Ồ, chắc chắn là tớ không muốn tin”, Kalisha khẳng định.
“Im miệng đi, tất cả các em”, Nicky ngắt lời. Anh nhoài người qua bàn cờ, nhìn chằm chằm vào Luke. “Họ bắt cóc chúng ta, đúng vậy. Bởi vì chúng ta có sức mạnh ngoại cảm, đúng thế. Làm sao họ tìm được chúng ta? Không biết. Nhưng đây hẳn phải là một tổ chức tầm cỡ, vì nơi này rất lớn. Đây là một tổ hợp chết tiệt. Họ có các bác sĩ, các kỹ thuật viên, và những người tự gọi mình là hộ tá... nơi này giống như một bệnh viện nhỏ mắc kẹt giữa rừng vậy.”
“Và có cả nhân viên an ninh nữa”, Kalisha thêm vào.
“Đúng thế. Gã phụ trách việc an ninh là một tên hói to béo chó chết. Stackhouse là tên gã ta.”
“Chuyện này thật điên rồ”, Luke nói. “Ở nước Mỹ sao?”
“Đây không phải là Mỹ, đây là Vương quốc của Học Viện. Khi đi ăn trưa, em hãy trông ra ngoài cửa sổ. Em sẽ nhìn thấy rất nhiều cây cối, nhưng nếu nhìn kỹ, cũng sẽ thấy một tòa nhà khác. Tòa nhà gạch khối màu xanh lá, giống như ở đây. Lẫn trong rừng cây, anh đoán thế. Dù sao đi nữa, nó là Khu nửa sau. Nơi mà những đứa trẻ sẽ đến khi hoàn thành xong những cuộc thí nghiệm và các mũi tiêm.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra ở đó?”
Kalisha là người trả lời câu hỏi của Luke: “Bọn tớ không biết.”
Luke định hỏi liệu Maureen có biết không, nhưng sau đó nhớ những gì Kalisha thì thầm vào tai cậu: Họ đang lắng nghe.
“Bọn tớ chỉ biết những gì họ nói với chúng tớ”, Iris nói. “Họ nói—”
“Họ nói mọi thứ sẽ ổnnnnn THÔI!”
Nicky hét to và đột ngột tới mức khiến Luke giật nảy ra sau và suýt ngã khỏi băng ghế dài. Chàng trai tóc đen đứng dậy và nhìn thẳng vào chiếc camera an ninh bụi bặm. Luke nhớ lại một điều khác mà Kalisha đã nói: Khi cậu gặp Nicky, đừng bận tâm nếu anh ấy giận dữ. Đó là cách anh ấy giải phóng cảm xúc của mình.
“Họ giống như những nhà truyền giáo đã lừa phỉnh về Chúa Jesus cho một đám thổ dân da đỏ, những người mà... mà...”
“Ngây thơ?” Luke liều lĩnh nói.
“Đúng thế! Chính nó!” Nicky vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc camera an ninh. “Những người da đỏ ngây thơ đến mức họ tin bất cứ thứ gì, rằng nếu họ từ bỏ đất đai của mình để đổi lấy một nắm hạt cườm và những chiếc chăn đầy rệp chết tiệt, họ sẽ được lên thiên đàng, gặp tất cả những người thân đã khuất của mình và cùng nhau hạnh phúc mãi mãi. Đó chính là chúng ta, một đám thổ dân da đỏ đủ ngây thơ để tin vào bất cứ điều gì nghe có vẻ hay ho, nghe có vẻ KẾT CỤC... chó má... hạnh phúc!”
Anh quay lại nhìn họ, mái tóc phấp phới, đôi mắt rực cháy, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Luke nhìn thấy một vết thương đang lành trên đốt ngón tay anh ấy. Cậu nghi ngờ không biết liệu Nicky đã phản kháng được ra trò hay chưa - dù sao thì, anh ấy vẫn là một đứa trẻ - nhưng dường như anh ấy ít nhất đã đáp trả được cho ai đó một thứ gì đó.
“Anh có nghĩ Bobby Washington nghi ngờ chút nào về việc các thử nghiệm đã kết thúc khi họ đưa cậu ta đến Khu nửa sau không? Cả Pete Littlejohn nữa. Chúa ơi, nếu vậy, hai người họ hẳn không có não.”
Nicky quay lại nhìn chiếc camera bụi bặm trên đầu một lần nữa. Anh ấy không còn cách nào khác để trút cơn thịnh nộ của mình, và điều này khiến anh trông thật lố bịch, nhưng Luke ngưỡng mộ anh ta. Một cậu chàng không chấp nhận hoàn cảnh.
“Hãy nghe đây, đám người kia! Chúng mày có thể đánh bại tao, cũng có thể đưa tao đến Khu nửa sau, nhưng tao sẽ chiến đấu với chúng mày từng bước trên đường đi! Nicky Wilholm tao không đổi lấy hạt cườm và những chiếc chăn!”
Anh ấy ngồi xuống, thở mạnh. Sau đó mỉm cười, để lộ ra má lúm đồng tiền, hàm răng trắng và đôi mắt hóm hỉnh. Cái nhân cách ủ rũ, lo lắng đã biến mất như thể chưa từng tồn tại. Luke không bị thu hút bởi các chàng trai, nhưng khi cậu nhìn thấy nụ cười đó, cậu có thể hiểu tại sao Kalisha và Iris nhìn Nicky như thể anh ấy là ca sĩ hát chính trong một ban nhạc nam.
“Có lẽ anh nên ở phe của họ thay vì ngồi đây như một con gà bị nhốt trong chuồng. Anh có thể kinh doanh nơi này tốt hơn bà Sigsby, Hendricks và các bác sĩ khác. Anh có sức thuyết phục.”
“Chắc chắn rồi”, Luke nói, “nhưng em không dám chắc là anh sẽ được nhận.”
“Đúng rồi, kiểu như lạc quẻ đấy, Nicky.” George đồng ý.
Nicky lại khoanh tay. “Trước khi anh đánh bại em bằng một ván cờ, cậu nhóc mới đến, hãy để anh nhắc lại cho em tình cảnh. Họ đưa chúng ta đến đây. Họ thực hiện các cuộc thí nghiệm với chúng ta. Họ tiêm chúng ta với đầy những thứ đến Chúa cũng chẳng biết là gì, và kiểm tra chúng ta nhiều, nhiều hơn nữa. Một vài đứa trẻ sẽ bị nhấn chìm trong bể ngâm, tất cả những đứa trẻ đều có bài kiểm tra mắt kỳ lạ mà khiến ta cảm giác như thể sắp bất tỉnh. Những căn phòng trông giống hệt như ở nhà, anh cũng không biết vì sao, có lẽ để xoa dịu cảm xúc căng thẳng của chúng ta.”
“Tâm lý thích nghi”, Luke nói. “Em đoán đây là điều dễ hiểu.”
“Có đồ ăn ngon ở nhà ăn. Chúng ta thực ra có thể gọi món không có trên thực đơn, dù cũng hạn chế số món. Cửa phòng không khóa, vì vậy nếu không thể ngủ, em có thể đi lang thang xuống dưới đó và có một bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm. Họ để lại bánh quy, hạnh nhân, táo, hay những đồ ăn tương tự. Hoặc em có thể đi đến căng-tin. Những cái máy bán đồ ở đó cần các mã, anh chẳng có cái nào cả, bởi chỉ những đứa trẻ ngoan mới nhận được mã, và anh không phải là một đứa trẻ ngoan. Thứ anh muốn làm với một hướng đạo sinh là dí anh ta lên chiếc mũ nhọn hoắt của chính mình—”
“Quay lại câu chuyện”, Kalisha nói một cách gay gắt. “Dừng việc nói vớ vẩn lại đi.”
“Được thôi.” Nick nở một nụ cười chết người, rồi chuyển sự chú ý của mình sang Luke. “Có rất nhiều lý do để trở thành một đứa trẻ ngoan và nhận các mã. Có đồ ăn nhẹ và nước ngọt ở căng-tin, rất nhiều loại.”
“Bánh Cracker Jack”, George mơ màng nói. “Cả bánh Ho Hos.”
“Ngoài ra còn có thuốc lá, rượu nhẹ và cả rượu mạnh.”
Iris thêm vào: “Có một tấm biển đề HÃY UỐNG CÓ TRÁCH NHIỆM. Với những đứa trẻ chỉ mười tuổi nhấn nút chọn rượu Farm Blue Hawaiian của hãng Boone và rượu Hard Lemonade của Mike, thật tức cười có phải không?”
“Cậu đùa à”, Luke ngạc nhiên hỏi lại, nhưng Kalisha và George lại đang gật đầu đồng tình với Iris.
“Em có thể cảm thấy hơi choáng váng, nhưng không thể khiến mình say xỉn đâu”, Nicky nói. “Không ai có đủ mã để mua nhiều rượu tới mức ấy.”
“Đúng vậy”, Kalisha tán thành, “Nhưng chúng ta có những đứa trẻ luôn cố say xỉn hết mức có thể.”
“Những người nghiện rượu phụ thuộc [49] , ý cậu là vậy phải không? Những người nghiện rượu ở độ tuổi mười, mười một?” Luke dường như không thể tin điều này. “Cậu đang nghiêm túc đấy chứ?”
“Tớ nghiêm túc mà. Có những đứa trẻ sẽ làm bất cứ điều gì được bảo chỉ để được nhâm nhi ly rượu mỗi ngày. Tớ không ở đây đủ lâu để có thể thực hiện một cuộc nghiên cứu về chuyện này đâu, nhưng cậu sẽ được nghe những câu chuyện tương tự từ những đứa trẻ đã tới đây trước cậu.”
“Hơn nữa”, Iris thêm vào, “ở đây chúng ta cũng có đầy những đứa trẻ có thói quen tốt đẹp là hút thuốc lá.”
Điều này thật lố bịch, nhưng Luke đoán rằng nó lại khá hợp lý, một cách điên rồ. Cậu nghĩ đến Juvenal, một nhà thơ trào phúng người La Mã, đã nói rằng nếu bạn đưa cho người ta bánh mì và gánh xiếc [50] , họ sẽ cảm thấy vui vẻ và không gây ra bất kỳ rắc rối nào. Cậu đoán điều tương tự cũng sẽ đúng với rượu và thuốc lá, đặc biệt nếu đưa những thứ ấy cho bọn trẻ bị nhốt đang đầy sợ hãi và chẳng lấy gì làm vui. “Những thứ đó không ảnh hưởng đến các bài thí nghiệm ư?”
“Bởi vì chúng ta không biết những thí nghiệm diễn ra như thế nào, khó mà nói được”, George trả lời cậu. “Tất cả những gì họ muốn là cậu phải nhìn thấy những chấm màu và nghe tiếng vo vo.”
“Chấm màu gì? Tiếng vo vo gì?”
“Cậu sẽ sớm biết thôi”, George đáp. “Điều đó thì không quá tệ. Điều tồi tệ chính là con mụ đó. Tớ ghét bị tiêm.”
Nicky kể thêm, “Ba tuần, đại khái vậy. Đó là khoảng thời gian mà hầu hết những đứa trẻ sẽ ở lại Khu nửa trước. Ít nhất là Sha nghĩ vậy, và em ấy cũng ở đây lâu nhất. Sau đó chúng ta sẽ đến Khu nửa sau. Sau đó - câu chuyện thế này - chúng ta sẽ được thẩm vấn và những ký ức của chúng ta về nơi này sẽ được xóa sạch bằng một cách nào đó.” Anh mở rộng hai tay và đưa lên trời, các ngón tay xòe ra. “Và sau đó, những đứa trẻ, chúng ta sẽ lên thiên đàng! Được gột rửa sạch sẽ, có lẽ là ngoại trừ thói quen một-bao-mỗi-ngày. Tạ ơn Thiên Chúa!”
“Ý anh ấy là được quay trở về với bố mẹ”, Iris khẽ khàng nói.
“Chúng ta sẽ được chào đón trở về với vòng tay rộng mở”, Nicky nói. “Không bị đặt ra câu hỏi nào, chào mừng về nhà và tất cả cùng đến nhà hàng Chuck E. Cheese để ăn mừng. Với em thì điều này rất thực tế đúng không, Ellis?”
Hoàn toàn không.
“Nhưng bố mẹ của chúng ta vẫn còn sống, đúng chứ?” Luke không biết câu hỏi này sẽ được phát ra thế nào, nhưng đối với cậu thì giọng nói của mình rất lí nhí.
Không ai trả lời, chỉ đưa mắt nhìn cậu. Như vậy là quá đủ để trả lời.