← Quay lại trang sách

◄ 3 ►

Có tiếng gõ cửa ở văn phòng của bà Sigsby. Bà mời vị khách vào trong mà không rời mắt khỏi màn hình máy tính. Người đàn ông bước vào cao gần bằng bác sĩ Hendricks, nhưng trẻ hơn mười tuổi và có vóc dáng đẹp hơn rất nhiều - bờ vai rộng và cơ bắp vạm vỡ. Đầu mịn màng, nhẵn nhụi và bóng loáng. Ông ta mặc một chiếc quần bò và chiếc áo bảo hộ lao động màu xanh, tay áo xắn lên khoe những bắp tay đáng ngưỡng mộ. Có một bao da ở bên hông với một thanh kim loại ngắn gắn phía trên.

“Đội Ruby Đỏ đang ở đây, nếu bà muốn nói chuyện với họ về phi vụ bắt thằng bé Ellis.”

“Có bất cứ điều gì khẩn cấp hay khác thường ở vụ đó không, Trevor?”

“Không, thưa bà, không hẳn, nhưng nếu tôi đang làm phiền, tôi sẽ quay lại vào lúc khác.”

“Không sao đâu, chờ tôi một chút. Những cư dân của chúng ta đang cung cấp cho cậu bé mới đến những thông tin cơ bản. Hãy đến và xem này. Sự pha trộn giữa chuyện thần bí và sự quan sát khiến câu chuyện khá giải trí. Giống như trong Chúa Ruồi.”

Trevor Stackhouse bước đến cái bàn. Ông ta nhìn thấy Wilholm - một thứ rác rưởi rắc rối chết tiệt, nếu trên đời tồn tại thứ như vậy - ngồi phía bên này của một bàn cờ đã được sắp đặt ngay ngắn và sẵn sàng để chơi. Đứa trẻ mới đến đang ngồi ở phía bên kia. Các cô bé đứng bên cạnh, hầu hết sự chú ý của họ, như thường lệ, tập trung vào Wilholm - đẹp trai, ủ rũ, nổi loạn, một James Dean tiếp-theo. Cậu ta sẽ sớm đi thôi, Stackhouse không thể chờ nổi cái ngày Hendricks chuyển giao cậu ta.

“Cậu nghĩ có tất cả bao nhiêu người làm việc ở đây?” Cậu bé mới đến hỏi.

Iris và Kalisha (cũng được biết đến là Cô Gái Thủy Đậu) nhìn nhau. Iris trả lời. “Năm mươi? Tớ nghĩ ít nhất là chừng đó. Có những bác sĩ... kỹ thuật viên... hộ tá... nhân viên nhà ăn... ừm...”

“Hai đến ba người tạp vụ”, Wilholm nói, “và những người dọn phòng. Giờ chỉ còn bà Maureen, vì chỉ có năm người chúng ta, nhưng khi có nhiều đứa trẻ hơn, sẽ có thêm vài người dọn phòng nữa. Họ có lẽ đến từ Khu nửa sau, anh không chắc lắm về điều này.”

“Với nhiều người như thế, làm sao họ có thể giữ bí mật nơi này nhỉ?” Ellis hỏi. “Một điều thế này chẳng hạn, họ đỗ xe ở đâu?”

“Câu hỏi thú vị đấy”, Stackhouse nhận xét. “Tôi không nghĩ có bất kỳ đứa trẻ nào từng thắc mắc điều này trước đây.”

Bà Sigsby gật đầu đồng ý. “Cậu nhóc này rất thông minh, và trông nó không giống như kiểu chỉ là bọn nhóc thông minh sách vở. Giờ thì trật tự nào. Tôi muốn nghe tiếp.”

“... phải ở lại”, Luke vẫn đang nói. “Cậu thấy có hợp lý không? Giống như một chuyến công tác. Điều này có nghĩa là nơi đây thực ra là một cơ sở của chính phủ. Giống như trong những trang mạng ẩn thường thấy, một nơi họ bắt những kẻ khủng bố để tra khảo.”

“Thêm cả phương pháp chữa bệnh bằng túi-trùm-qua-đầu rồi nhúng nước dành cho những kẻ khủng bố”, Wilholm chen vào. “Anh chưa từng nghe ngóng được là họ liệu đã làm điều đó với bất kỳ đứa trẻ nào ở đây hay chưa, nhưng anh cũng sẽ không ngạc nhiên nếu họ làm vậy.”

“Họ có bể ngâm”, Iris nói. “Đó là phương pháp chữa bệnh bằng nước ở nơi này. Họ bắt cậu đội một cái mũ và dìm xuống rồi ghi chép lại. Nhưng thực ra chuyện này vẫn còn tốt hơn là bị tiêm.” Cô ấy dừng lại. “Ít nhất là đối với tớ.”

“Họ chắc hẳn đã thay ca nhân viên theo từng nhóm.” Ellis nói. Bà Sigsby nghĩ cậu đang tự nói với chính mình hơn là với người khác. Cá là cậu bé đã làm việc này rất nhiều lần, bà nghĩ. “Đó là cách duy nhất để có thể vận hành nơi đây một cách bí mật.”

Stackhouse gật gù. “Suy luận tốt. Rất tốt. Cậu ta thế nào nhỉ, mười hai tuổi à?”

“Hãy đọc bản báo cáo của chính mình đi, Trevor.” Bà ta nhấn một nút trên máy tính và màn hình chờ xuất hiện: một bức ảnh của hai bé gái song sinh trong chiếc xe đẩy đôi, chụp từ nhiều năm trước khi chúng phát triển bộ ngực, cái miệng nhanh nhảu, và có những tên bạn trai tồi tệ. Và cả thói quen ma túy tệ hại, trong trường hợp của Judy. “Đội Ruby Đỏ đã báo cáo rồi chứ?”

“Chính tôi đã nghe họ giải trình. Khi cảnh sát kiểm tra máy tính của thằng bé, họ sẽ thấy rằng nó đang tìm kiếm những câu chuyện về lũ trẻ sát hại bố mẹ của mình. Không nhiều lắm, chỉ hai hay ba vụ.”

“Nói cách khác, quy trình hoạt động tiêu chuẩn.”

“Đúng vậy, thưa bà. Không cần phải làm điều gì thừa thãi khi mọi chuyện vẫn vận hành như mọi khi.” Stackhouse nở một nụ cười toe toét mà bà nghĩ rằng nụ cười này cũng gần quyến rũ bằng thằng bé Wilholm khi ông ta cố gắng cười tươi hết mức có thể. Mặc dù không hẳn. Nicky của lũ trẻ giống như một cục nam châm nhỏ vậy, rất thu hút. Ít nhất là cho tới giờ. “Bà có muốn triệu tập đội không, hay chỉ cần một báo cáo hoạt động thôi? Denny Williams đang viết giải trình, nên chắc hẳn sẽ khá dễ đọc.”

“Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chỉ cần đưa báo cáo cho tôi là được. Tôi sẽ nhờ Rosalind đi lấy.”

“Được thôi. Vậy còn Alvorson thì sao? Bà có nhận được bất kỳ thông tin gì từ bà ấy gần đây không?”

“Ý của anh là Wilholm và Kalisha đã âu yếm nhau hay chưa?” Sigsby nhướng mày. “Điều này liệu có phù hợp với nhiệm vụ bảo vệ an ninh của anh không, Trevor?”

“Tôi mà thèm quan tâm xem liệu hai đứa nó có âu yếm nhau không à? Tôi thực ra còn tích cực cổ vũ chúng cứ tự nhiên làm điều mình muốn và mất trinh tiết khi chúng có cơ hội ấy chứ, đấy là giả sử chúng vẫn còn. Nhưng thỉnh thoảng Alvorson vẫn nhặt nhạnh được những thứ có ích cho công việc của tôi. Giống như cuộc trò chuyện của bà ấy với cậu bé Washington.”

Maureen Alvorson, người dọn phòng trông có vẻ như thực sự yêu quý và đồng cảm với những đối tượng trẻ tuổi ở Học Viện, thực tế là người chỉ điểm (với những câu chuyện nhỏ nhặt mà bà ấy mang đến, bà Sigsby nghĩ dùng từ gián điệp là hơi thái quá). Kalisha hay bất kỳ đứa trẻ TP nào khác đều không hề hay biết việc này, vì bà Maureen cực kỳ giỏi kiếm thêm ít tiền dưới vỏ bọc của mình.

Điều khiến bà ấy đặc biệt có giá trị là vì bà đã cẩn thận gieo rắc cho lũ trẻ ý nghĩ về việc một số khu vực nhất định của Học Viện - góc phía nam nơi nhà ăn và một khu vực nhỏ gần máy bán hàng tự động trong căng-tin - là những khu vực chết của thiết bị giám sát âm thanh. Đây là những nơi Alvorson lượm lặt được bí mật của bọn trẻ. Hầu hết là những chuyện vớ vẩn không đáng kể, nhưng đôi khi cũng vớ được một cục vàng. Ví dụ như cậu bé Washington từng thổ lộ với Maureen rằng mình đang nghĩ đến việc tự tử.

“Gần đây chẳng có gì cả”, Sigsby nói. “Tôi sẽ báo lại cho anh nếu bà ta có thông tin gì đó mà tôi cho rằng anh thấy thú vị, Trevor ạ.”

“Được rồi. Tôi chỉ hỏi thôi mà.”

“Tôi hiểu. Bây giờ hãy ra ngoài đi. Tôi có việc phải làm.”