◄ 4 ►
“Mẹ kiếp”, Nicky chửi thề, ngồi xuống băng ghế dài một lần nữa. Anh ấy cuối cùng cũng chịu hất tóc mái của mình ra khỏi mắt. “Chuông sẽ sớm vang lên thôi, và anh sẽ có bài kiểm tra mắt và phải nhìn chằm chằm vào bức tường trắng sau khi ăn trưa. Xem em sẽ gặp điều gì nhé Ellis. Giờ thì chơi cờ thôi.”
Luke chưa bao giờ cảm thấy chán việc chơi cờ như lúc này. Cậu có hàng ngàn câu hỏi khác - hầu hết là những thắc mắc về việc tiêm và nhìn ra những chấm màu - nhưng có lẽ bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Dẫu sao thì cũng có một thứ tình trạng gọi là quá tải thông tin. Cậu di chuyển quân tốt đứng trước quân vua của mình hai ô. Nicky phản công. Cậu đáp trả bằng việc di chuyển quân tượng cánh vua, chiếu thẳng quân tốt đứng trước quân tượng cánh vua của Nicky. Sau một hồi do dự, Nicky cũng di chuyển quân hậu bốn ô chéo, và dường như kết cục đã định. Luke di chuyển quân hậu của mình, chờ đợi Nicky đi một nước cờ vô ích nào đó, sau đó đưa quân hậu xuống đứng cạnh quân vua của Nicky, trông ấm cúng và dễ chịu.
Nicky cau mày nhìn bàn cờ: “Chiếu tướng sao? Chỉ với bốn nước cờ? Thật ư?”
Luke nhún vai. “Đây được gọi là bốn nước chiếu hết [51] , và nó chỉ dùng được khi anh chơi quân trắng. Lần tới khi gặp thế này thì anh sẽ nhìn thấy trước được và phản công. Cách tốt nhất là di chuyển quân tốt cánh hậu lên phía trước hai ô hoặc quân tốt cánh vua lên một ô.”
“Nếu anh làm vậy, em vẫn có thể đánh bại anh hả?”
“Có thể.” Một câu trả lời xã giao. Câu trả lời thật sự là tất nhiên.
“Thánh thần ơi.” Nicky vẫn nghiên cứu ván cờ. “Tuyệt vời! Ai dạy em vậy?”
“Em đọc trong một vài cuốn sách.”
Nicky ngước lên, hình như đây là lần đầu tiên anh thực sự nhìn Luke, và hỏi đúng câu mà Kalisha đã hỏi lúc trước. “Em thông minh đến mức nào vậy?”
“Đủ thông minh để đánh bại anh”, Iris nói tranh, cứu Luke khỏi việc phải trả lời.
Đúng lúc đó, hai tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên: ding-dong.
“Đi ăn trưa thôi”, Kalisha giục. “Mình chết đói mất. Đi thôi Luke. Người thua cất dọn đi nhé.”
Nicky chĩa một ngón tay làm thành hình khẩu súng, hướng về phía cô ấy và miệng kêu pằng pằng, nhưng anh vẫn cười như mọi khi. Luke đứng dậy và theo sau các cô gái. Ở cửa khu vực phòng chờ, George đuổi kịp và túm lấy tay cậu. Luke biết được từ việc đọc sách xã hội học (cũng như từ kinh nghiệm bản thân) rằng những đứa trẻ cùng một nhóm có khuynh hướng phân thành từng kiểu người rất dễ nhận biết. Nếu Nicky Wilholm là thành phần nổi loạn của nhóm này thì George Iles là một người pha trò chuyên đóng vai hề trong nhóm, chỉ là bây giờ cậu ấy trông nghiêm túc như thể đang lên một cơn đau tim. George nói bé và nhanh.
“Nick rất ngầu, tớ thích anh ấy và các cô gái thì điên cuồng vì anh ấy, có thể cậu cũng sẽ thích anh ấy, tốt thôi, nhưng đừng coi anh ấy là hình tượng của mình. Anh ấy không chấp nhận rằng chúng mình bị mắc kẹt ở đây, nhưng sự thật đúng là như vậy, do đó hãy tự mình đưa ra lựa chọn đúng đắn. Ví dụ như các chấm màu. Nếu cậu nhìn thấy, hãy nói là nhìn thấy. Nếu cậu không nhìn thấy thì cứ việc nói là không nhìn thấy. Đừng nói dối. Họ biết cả đấy.”
Nicky bắt kịp hai người họ. “Em đang nói chuyện gì thế, cậu bé Georgie?”
“Cậu ấy muốn biết các em bé được sinh ra từ đâu”, Luke nói. “Em bảo cậu ấy đi hỏi anh.”
“Ôi chúa ơi, lại thêm một diễn viên hài nữa. Đúng là thứ nơi này cần.” Nicky nắm lấy cổ Luke và giả vờ bóp cổ, Luke hy vọng đây là một dấu hiệu của sự quý mến. Thậm chí có lẽ là tôn trọng. “Đi thôi, đi ăn nào.”