◄ 5 ►
Nơi mà những người bạn mới của cậu gọi là căng-tin thực chất là một phần của phòng chờ, đối diện với một chiếc ti vi lớn. Luke muốn nhìn kỹ hơn máy bán hàng tự động nhưng những người khác đã nhanh nhẹn đi tới đó, và cậu không có cơ hội. Tuy nhiên, cậu đã chú ý đến cái biển mà Iris đã nhắc tới lúc trước: HAY UỐNG CÓ TRÁCH NHIỆM. Vì vậy, có lẽ những đứa trẻ đã không nói giỡn cậu về vụ đó.
Không phải ở Kansas, cũng không phải hòn đảo hạnh phúc, cậu nghĩ. Đây là Xứ Sở Diệu Kỳ. Ai đó đã bước vào phòng cậu lúc nửa đêm và đẩy cậu xuống một cái lỗ thỏ.
Nhà ăn không lớn như ở trường Broderick, nhưng gần bằng. Năm người họ là thực khách duy nhất, khiến nhà ăn trông càng rộng rãi hơn. Hầu hết các bàn đều là bàn bốn chỗ ngồi, nhưng có vài chiếc bàn lớn hơn được kê ở giữa. Một trong những chiếc bàn này có năm chỗ ngồi. Một người phụ nữ mặc áo tay bồng màu hồng và chiếc quần vải hồng tiệp màu bước đến, rót nước cho chúng. Cũng giống như Maureen, bà ấy đeo một thẻ tên trước ngực - NORMA.
“Các cháu thế nào, những chú gà con của bà?”, bà ấy hỏi.
“Ồ, chúng cháu sắp được vặt lông tới nơi rồi”, George rạng rỡ nói. “Còn bà thì sao?”
“Rất tốt”, Norma đáp.
“Không có cơ hội nào để nhận một Thẻ Miễn Phí Ra Khỏi Nhà Tù, đúng chứ?”
Norma nở một nụ cười nhạt và quay trở lại phía cánh cửa đang đung đưa dẫn đến căn bếp.
“Tại sao tớ thấy khó chịu ư?” George bỗng quay sang nói. “Vì những câu châm biếm tuyệt nhất của tớ bị lãng phí ở đây. Tớ nói cậu biết, đó là lãng phí.”
George với tay lấy chồng thực đơn ở giữa bàn và phân phát cho mỗi người. Ở trên cùng là ngày tháng. Bên dưới ghi MÓN KHAI VỊ (cánh gà chiên hoặc xúp cà chua), MÓN CHÍNH (bánh burger bò hoặc chop suey [52] kiểu Mỹ), và MÓN TRÁNG MIỆNG (bánh táo hoặc một loại bánh gì đó có tên là Bánh Trứng Ma thuật). Và một danh sách gồm năm bảy loại nước ngọt.
“Cậu có thể gọi sữa, họ không thèm ghi nó lên thực đơn”, Kalisha nói. “Hầu hết những đứa trẻ ở đây đều không thích uống sữa trừ phi ăn cùng ngũ cốc vào buổi sáng.”
“Đồ ăn có thực sự ngon không?” Luke hỏi. Câu hỏi vô thức - như thể chúng đang ở một khu nghỉ dưỡng tại Sandal cùng với các bữa ăn - khiến cảm giác không thực tế và hoàn toàn lạc nhịp của Luke quay trở lại.
“Ngon”, Iris nói. “Thỉnh thoảng họ kiểm tra cân nặng đấy. Tớ đã tăng hơn một cân.”
“Vỗ béo chúng ta để làm thịt đó mà”, Nicky nhấn mạnh. “Giống như Hansel và Gretel.”
“Có buffet vào chiều tối các ngày thứ sáu và chủ nhật”, Kalisha nói. “Cậu có thể ăn bất cứ thứ gì.”
“Giống như Hansel và Gretel chết tiệt”, Nicky nhắc lại. Anh ấy ngoái về phía sau, nhìn vào chiếc camera trên góc. “Mang đồ ăn lên đi, bà Norma. Chúng tôi sẵn sàng rồi.”
Bà ta quay trở lại ngay lập tức, điều này khiến cảm giác không thực tế của Luke tăng thêm. Nhưng khi cánh gà và món chop suey được dọn ra, cậu ăn rất ngon lành. Cậu đang ở một nơi xa lạ, cậu cảm thấy sợ hãi cho bản thân mình và kinh hoàng về những chuyện có thể xảy ra với bố mẹ, nhưng cậu cũng chỉ là một cậu bé mười hai tuổi.
Một cậu bé đang lớn.