← Quay lại trang sách

◄ 6 ►

Chắc hẳn họ đang theo dõi, dù họ có là ai đi chăng nữa, bởi vì Luke vừa cắn xong miếng bánh trứng cuối cùng thì một người phụ nữ mặc bộ đồ màu hồng khác đã xuất hiện bên cạnh cậu. GLADYS, thẻ tên của cô ấy ghi vậy. “Luke, đi với ta nào.”

Cậu nhìn bốn đứa trẻ còn lại. Kalisha và Iris không đáp lại ánh nhìn của cậu. Nicky nhìn Gladys, hai cánh tay khoanh lại trước ngực và nở một nụ cười nhạt nhẽo. “Tại sao cô không đến vào lúc khác nhỉ, cô thân yêu? Gần Giáng sinh ấy. Tôi sẽ đá cho cô một phát dưới cây tầm gửi.”

Cô ấy không thèm chú ý tới anh ta. “Luke? Xin mời?”

George là người duy nhất nhìn thẳng vào cậu, những gì Luke đọc được trên vẻ mặt của George khiến cậu nghĩ về những gì cậu ấy đã nói ở sân chơi: Tự đưa ra lựa chọn đúng đắn. Cậu đứng dậy. “Hẹn gặp mọi người sau. Tớ đoán vậy.”

Kalisha mở miệng nói những lời không thành tiếng với cậu: Tìm kiếm các chấm màu.

Gladys nhỏ nhắn và xinh đẹp, nhưng với tất cả những gì Luke biết, cô ta có trình độ đai đen có thể quật ngã cậu qua vai nếu cậu gây ra bất kỳ rắc rối nào. Thậm chí ngay cả khi cô không làm vậy, họ vẫn đang theo dõi, và cậu chắc chắn đội tiếp viện sẽ xuất hiện nhanh chóng. Cả một vài thứ khác nữa, và nó rất mạnh. Cậu được dạy trở thành người lịch sự và biết vâng lời người lớn. Thậm chí ở trong hoàn cảnh này, những thói quen như vậy cũng khó mà phá bỏ.

Gladys dẫn cậu băng qua dãy cửa sổ mà Nicky đã nhắc đến. Luke trông ra ngoài và đúng, có một tòa nhà khác ở bên ngoài. Cậu khó có thể nhìn thấy nó xuyên qua rừng cây, nhưng đúng là nó nằm ở đó. Khu nửa sau.

Cậu ngoái lại phía sau trước khi đi khỏi nhà ăn, hy vọng sẽ được trấn an một chút - một cái vẫy tay, hay thậm chí là một nụ cười từ Kalisha. Không có cái vẫy tay, cũng chẳng ai cười. Ánh nhìn của mọi người cũng giống như lúc ở sân chơi, khi cậu hỏi liệu bố mẹ họ có còn sống hay không. Có lẽ bởi chúng không chắc về điều đó, nhưng bây giờ chúng biết cậu đang đi đâu. Dù là gì đi nữa, chúng đã trải qua chuyện này rồi.