◄ 7 ►
“Quả là một ngày đẹp trời, đúng không?” Gladys cảm thán khi dẫn cậu đi dọc qua hành lang gạch khối và qua cả phòng cậu. Hành lang dẫn xuống một chái nhà khác - nhiều cửa hơn, nhiều phòng hơn - nhưng họ rẽ trái, vào một gian phụ có lẽ là sảnh thang máy.
Luke, thường thì khá giỏi với những cuộc trò chuyện làm quen, giờ lại chẳng nói gì. Cậu khá chắc rằng Nicky cũng sẽ làm như vậy trong tình huống này.
“Dù vậy, đám bọ... ôi!” Cô đưa tay xua những con bọ vô hình, và bật cười. “Cậu sẽ muốn dùng nhiều thuốc chống bọ đấy, ít nhất là cho tới tháng bảy.”
“Khi chuồn chuồn nở.”
“Chính xác!” Cô ta cười ré lên.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Cậu sẽ sớm biết thôi.” Cô nhíu mày, như thể muốn nói đừng phá hỏng những bất ngờ.
Cánh cửa thang máy mở ra. Hai người đàn ông mặc quần áo màu xanh bước ra. Một người là JOE, người còn lại là HADAD. Cả hai người họ đều cầm theo máy tính bảng.
“Chào các chàng trai”, Gladys rạng rỡ chào hỏi.
“Chào cô gái”, Hadad đáp lời. “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Đều ổn”, Gladys ríu rít.
“Còn cậu bé thì sao, Luke?” Joe hỏi. “Thích nghi tốt chứ?”
Luke không nói gì.
“Chọn cách im lặng hả?” Hadad nhoẻn cười. “Lúc này thì được thôi. Nhưng lát nữa thì không chắc đâu. Hãy nhớ một điều, Luke - cư xử với chúng tôi đúng mực thì chúng tôi cũng sẽ đối xử với cậu như vậy.”
“Nhập gia tùy tục” , Joe thêm vào. “Lời khuyên khôn ngoan cho cậu bé. Gặp lại sau nhé, Gladys.”
“Được thôi. Anh còn nợ tôi một chầu đấy nhé.”
“Nếu cô đã nói vậy.”
Hai gã đàn ông đi tiếp. Gladys hộ tống Luke vào thang máy. Không có số tầng, cũng không có nút bấm nào. Cô ta cất tiếng, “B”, sau đó lấy ra một chiếc thẻ từ túi quần và quét nó qua máy cảm biến. Cánh cửa đóng lại. Thang máy di chuyển, nhưng nhanh chóng dừng lại.
“B”, một âm thanh giọng nữ bị bóp méo nhẹ nhàng vang lên từ phía trên đầu. “Đã đến tầng B.”
Gladys lại quét chiếc thẻ một lần nữa. Cánh cửa thang máy mở ra một đại sảnh rộng lớn được thắp sáng bởi những tấm đèn trần lờ mờ. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, mà Luke nghĩ giống như tiếng nhạc hay được phát trong siêu thị. Một vài người đang đi qua lại, một vài người di chuyển chiếc xe đẩy có những thiết bị được đặt ở trên, một người mang một cái giỏ lưới kim loại có lẽ chứa các mẫu máu. Những cánh cửa được đánh dấu bằng những con số, trước mỗi con số đều có chữ B.
Một tổ chức tầm cỡ, Nicky đã nói vậy. Một khu phức hợp. Chắc hẳn là thế, bởi nếu có một tầng ngầm B thì có thêm một tầng ngầm C nào khác cũng là điều dễ hiểu. Thậm chí còn có thể có tầng D và E. Luke nghĩ rằng đây hẳn phải là một chương trình của chính phủ, nhưng làm sao họ có thể giữ bí mật về một tổ chức lớn như vậy? Không chỉ tồn tại một cách bất hợp pháp và trái với hiến pháp, nơi đây còn liên quan đến bắt cóc trẻ em.
Họ đi qua một cánh cửa mở, Luke nhìn thấy bên trong có một phòng nghỉ. Cũng có nhiều bàn và máy bán hàng tự động (mặc dù không có tấm biển HÃY UỐNG CÓ TRÁCH NHIỆM). Có ba người đang ngồi quanh một chiếc bàn, một người đàn ông và hai người phụ nữ. Họ mặc quần áo thường ngày, quần bò với áo sơ mi, và uống cà phê. Một trong hai người phụ nữ có mái tóc vàng, Luke nhìn có vẻ quen mắt. Lúc đầu cậu không rõ tại sao, sau đó cậu nghĩ về giọng nói Đúng rồi, là gì cũng được. Đó là điều duy nhất cậu còn nhớ sau khi thức dậy ở nơi này.
“Cô”, cậu chỉ thẳng tay vào người đó. “Chính là cô.”
Người phụ nữ không nói gì, gương mặt cũng không lộ biểu cảm nào. Nhưng cô ta hướng ánh nhìn về phía cậu, cho đến tận khi Gladys đóng cánh cửa lại.
“Chính là cô ta”, Luke kêu lên. “Cháu chắc chắn.”
“Sắp tới rồi”, Gladys nói. “Không mất nhiều thời gian đâu, sau đó cậu có thể quay trở lại phòng mình. Cậu chắc sẽ muốn nghỉ ngơi đấy. Những ngày đầu có thể thấy hơi kiệt sức.”
“Cô có nghe cháu nói không đấy? Cô ta chính là người đã đột nhập vào phòng cháu. Cô ta đã xịt thứ gì đó lên mặt cháu.”
Cậu không được đáp lại, ngoài một nụ cười. Luke cảm thấy rùng mình sởn gáy hơn sau mỗi lần Gladys lộ ra nụ cười ấy.
Họ đi đến cánh cửa B-31. “Cư xử cho đúng mực và cậu sẽ nhận được năm mã”, Gladys nói. Cô thò tay vào một cái túi và lôi ra một miếng kim loại hình tròn trông giống như những đồng xu, chỉ là nó có hình tam giác được dập nổi ở hai mặt. “Nhìn thấy không? Ta đang giữ các mã đây.”
Cô gõ cửa. Người đàn ông mặc áo xanh mở cửa là TONY. Hắn cao và tóc vàng, vẻ ngoài đẹp trai ngoại trừ một bên mắt hơi lé. Luke nghĩ hắn ta giống như một nhân vật phản diện trong bộ phim James Bond, có thể là một hướng dẫn viên trượt tuyết hiền lành hóa ra lại là một sát thủ.
“Xin chào quý cô xinh đẹp.” Hắn hôn nhẹ lên gò má Gladys. “Cô đưa Luke đến đấy à? Xin chào, Luke.” Hắn chìa tay ra. Luke, liên tưởng đến Nicky Wilholm, không bắt tay lại. Tony cười như thể đây là một trò đùa thú vị. “Vào đi, vào đi.”
Lời mời chỉ dành cho cậu, dường như là vậy. Gladys đẩy nhẹ vào vai cậu và đóng cửa lại. Những gì Luke nhìn thấy ở giữa phòng thật sự đáng sợ. Nó trông như một cái ghế nha sĩ, mặc dù cậu chưa bao giờ nhìn thấy cái ghế nha sĩ nào lại có đai trói hai bên tay ghế như thế cả.
“Ngồi xuống đi, chiến binh”, Tony nói. May thay không gọi cậu là bé, Luke nghĩ, nhưng cũng chẳng khác lắm.
Tony đi đến một chiếc bàn, mở một ngăn kéo bên dưới và lục lọi trong đó. Hắn huýt sáo. Khi quay trở lại, hắn cầm trên tay thứ gì đó trông như một mỏ hàn nhỏ. Hắn ta tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Luke vẫn đứng ở cửa. Tony nhe răng cười: “Ta nói ngồi xuống.”
“Chú định làm gì với cháu bằng thứ kia? Xăm ư?” Cậu nghĩ đến việc những người Do Thái bị xăm những con số lên cánh tay khi vào trại ở Auschwitz và Bergen-Belsen. Đây đáng lẽ là một ý nghĩ hết sức nực cười, nhưng...
Tony thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười. “Ồ, không đâu. Ta chỉ gắn chip lên dái tai của cậu thôi. Giống như bấm khuyên tai ấy. Không có gì to tát cả, tất cả những vị khách của chúng ta đều được gắn hết.”
“Cháu không phải là khách”, Luke nói, bước lùi lại. “Cháu là một tù nhân. Và chú không được gắn bất cứ thứ gì lên tai cháu.”
“Ta sẽ làm vậy”, Tony nói trong khi vẫn cười. Trông vẫn giống như một hướng dẫn viên đang giúp đỡ những đứa trẻ trên đồi thỏ [53] trước khi cố gắng giết James Bond bằng phi tiêu tẩm độc. “Nhìn này, không đau bằng một cái nhéo tai. Vì vậy hãy để cả hai chúng ta xong việc một cách dễ dàng nào. Ngồi lên ghế, bảy giây là xong ngay. Gladys sẽ đưa cậu một đống mã khi cậu rời khỏi đây. Nếu gây khó khăn, cậu vẫn sẽ bị gắn chip và không nhận được bất cứ mã nào cả. Vậy cậu chọn cái nào?”
“Cháu sẽ không ngồi vào cái ghế đó.” Luke cảm thấy run rẩy toàn thân, nhưng giọng cậu nghe vẫn đủ mạnh mẽ.
Tony thở dài. Hắn cẩn thận đặt dụng cụ gắn chip lên bàn, bước đến nơi Luke đang đứng và chống hai tay lên hông. Hắn ta giờ trông rất nghiêm trang, gần như là lấy làm tiếc. “Cậu chắc chứ?”
“Chắc.”
Tai cậu ù lên bởi cái bạt tai trước cả khi cậu kịp nhận thức tay phải của Tony đã không còn chống ở bên hông nữa. Luke lảo đảo lùi lại một bước và nhìn chằm chằm gã đàn ông to cao bằng đôi mắt mở to, sững sờ. Bố cậu đã từng đánh cậu một cái (rất nhẹ) khi cậu nghịch diêm hồi bốn hay năm tuổi, nhưng cậu chưa bao giờ bị tát vào mặt trước đây. Má cậu nóng ran, nhưng cậu vẫn không thể tin rằng chuyện đó vừa xảy ra.
“Điều này đau hơn nhiều một cái nhéo tai đấy”, nụ cười của Tony biến mất. “Muốn một cái nữa không? Ta rất sẵn lòng nếu buộc phải làm vậy. Bọn nhóc chúng mày nghĩ thế giới này là của chúng mày à? Trời ạ.”
Giờ Luke mới nhận thấy có một vết bầm nhỏ màu xanh trên cằm Tony, và một vết xước ở bên hàm trái. Cậu nghĩ đến vết bầm còn mới trên khuôn mặt Nicky Wilholm. Cậu ước mình có đủ can đảm để làm điều tương tự, nhưng cậu không thể. Thực sự là, cậu không biết đánh nhau như thế nào. Nếu cậu thử, Tony có thể sẽ tát cậu bay quanh căn phòng.
“Giờ thì đã sẵn sàng ngồi vào ghế rồi chứ?”
Luke ngồi vào ghế.
“Cậu sẽ cư xử biết điều hay ta sẽ phải dùng tới dây trói?”
“Cháu sẽ biết điều.”
Cậu đã làm vậy, và Tony đã đúng. Bấm dái tai không tệ như ăn tát, có thể vì cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều này, cũng có thể vì nó giống như một thủ tục y tế hơn là một cuộc tấn công. Khi xong việc, Tony đi đến máy tiệt trùng và lấy ra một cái kim tiêm. “Đây là vòng hai, chiến binh.”
“Có gì trong đó vậy?” Luke hỏi.
“Không phải việc của cậu.”
“Nếu nó được tiêm vào người cháu, nó là việc của cháu.”
Tony thở dài. “Trói hay không trói? Chọn đi.”
Cậu nghĩ về câu nói của George, hãy đưa ra lựa chọn đúng đắn. “Không trói.”
“Tốt lắm. Chỉ chích nhẹ một cái là xong.”
Hơn cả một cái chích nhẹ. Không hề đau, nhưng là một vết chích khá lớn. Cánh tay Luke nóng ran xuống tận cổ tay, như thể cậu bị sốt ở đấy, nhưng sau đó lại cảm thấy bình thường trở lại.
Tony dán một miếng băng cá nhân lên tay Luke, rồi xoay ghế lại đối diện với bức tường trắng. “Nào, bây giờ hãy nhắm mắt lại.”
Luke nhắm mắt.
“Có nghe thấy gì không?”
“Nghe thấy gì ạ?”
“Ngưng đặt câu hỏi và trả lời ta. Cậu có nghe thấy bất cứ thứ gì không?”
“Yên lặng đi để cháu nghe.”
Tony không nói gì nữa. Luke lắng nghe.
“Ai đó đang đi ngang qua ngoài đại sảnh. Và có ai đó đang cười. Cháu nghĩ là Gladys.”
“Còn gì nữa không?”
“Không ạ.”
“Được rồi. Làm tốt lắm. Bây giờ ta muốn cậu đếm đến hai mươi rồi sau đó mở mắt.”
Luke bắt đầu đếm và sau đó mở mắt ra.
“Cậu nhìn thấy gì?”
“Bức tường.”
“Không còn gì khác?”
Luke nghĩ Tony chắc hẳn đang hỏi cậu về những chấm màu. Nếu cậu nhìn thấy, hãy nói là nhìn thấy, George đã nói với cậu như vậy. Nếu cậu không nhìn thấy, hãy nói là không nhìn thấy. Đừng nói dối. Họ biết cả đấy.
“Không có gì cả.”
“Chắc chắn chứ?”
“Vâng.”
Tony lấy tay đập vào lưng cậu, khiến Luke giật nảy mình. “Được rồi, chiến binh, chúng ta đã xong việc. Ta sẽ đưa cho cậu một vài viên đá để chườm tai. Chúc một ngày tốt lành.”