◄ 8 ►
Gladys đã đứng đợi sẵn bên ngoài khi Tony đưa cậu ra khỏi phòng B-31. Cô ta nở nụ cười lễ tân chuyên nghiệp của mình. “Mọi chuyện thế nào rồi Luke?”
Tony trả lời thay cậu. “Cậu bé đã làm rất tốt. Một đứa trẻ ngoan.”
“Đó là chuyên môn của chúng ta mà”, Gladys nói như hát. “Chúc anh một ngày tốt lành, Tony.”
“Cô cũng thế, Glad.”
Cô dẫn Luke quay trở lại phía thang máy, huyên thuyên trò chuyện. Cậu không hiểu cô ta đang nói cái gì. Cánh tay cậu chỉ hơi đau một chút, nhưng cậu đang phải giữ túi chườm lạnh áp lên tai, khiến tay hơi nhoi nhói. Dù thế nào, cái tát vẫn là tệ nhất rồi.
Gladys đi theo cậu trở về căn phòng nằm dọc theo hành lang công nghiệp màu xanh lá, đi qua tấm áp phích mà cậu đã bắt gặp Kalisha từng ngồi bên dưới, cũng đi qua cả tấm áp phích MỘT NGÀY KHÁC Ở THIÊN ĐƯỜNG, và cuối cùng tới căn phòng tưởng chừng như phòng của cậu nhưng không phải.
“Giờ là thời gian tự do!” Cô ta xúc động nói, như thể đang trao một giải thưởng có giá trị lớn lắm. Ngay bây giờ, viễn cảnh được ở một mình cũng giống như một loại giải thưởng vậy. “Anh ta đã tiêm cho cậu một mũi đúng không?”
“Vâng.”
“Nếu cánh tay cậu bắt đầu đau, hay cậu cảm thấy chóng mặt, hãy nói cho ta hoặc bất kỳ người hộ tá nào, được chứ?”
“Vâng ạ.”
Cậu mở cửa, trước khi cậu có thể bước vào trong, Gladys giữ vai cậu và xoay cậu lại. Cô vẫn cười nở nụ cười lễ tân nhưng ngón tay cô ta như thép, ấn mạnh vào da thịt cậu. Không mạnh tới mức gây đau đớn, nhưng đủ mạnh để cho cậu biết rằng các ngón tay đó có thể làm đau cậu.
“Không có mã, ta e là vậy”, cô ta nói. “Ta không cần trao đổi điều này với Tony, vết hằn trên má cậu đã nói lên tất cả.”
Luke muốn nói Cháu cũng chẳng cần bất cứ cái mã chết tiệt nào, nhưng cậu giữ im lặng. Không phải là cậu sợ bị tát, mà cậu sợ giọng nói của chính mình - yếu ớt, bất ổn, hoang mang, như giọng nói của một đứa trẻ sáu tuổi - sẽ khiến cậu bị hạ gục trước mặt cô ta.
“Để ta cho cậu một vài lời khuyên nhé”, Gladys nói. Nhưng không hề mỉm cười. “Cậu nên biết một điều rằng cậu ở đây để phụng sự, Luke ạ. Thế có nghĩa là cậu cần phải nhanh lớn. Nghĩa là trở nên thực tế. Nhiều thứ sẽ xảy ra với cậu ở đây. Có một vài thứ không tốt đẹp lắm đâu. Cậu có thể trở thành một bé ngoan và nhận các mã, hoặc trở thành một bé hư và không được nhận bất kỳ mã nào cả. Mọi chuyện diễn ra theo hai cách như vậy, cậu chọn cách nào? Không quá khó để nhìn ra đúng không?”
Luke không trả lời. Tuy nhiên, nụ cười của cô ấy đã quay trở lại, nụ cười của lễ tân như thể đang nói rằng vâng, thưa ngài, tôi sẽ đưa ngài đến bàn của mình ngay lập tức.
“Cậu sẽ được trở về nhà trước khi mùa hè kết thúc, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Nếu cậu nhớ tất cả thì đây cũng chỉ như một giấc mơ mà thôi. Nhưng trong lúc mọi chuyện không phải là một giấc mơ, tại sao cậu không khiến việc lưu trú của mình được diễn ra một cách vui vẻ nhỉ?” Cô thả lỏng tay và nhẹ nhàng đẩy cậu vào trong phòng. “Cậu nên nghỉ một chút đi, ta nghĩ vậy. Hãy nằm xuống nghỉ ngơi. Cậu nhìn thấy những chấm màu chứ?”
“Không ạ.”
“Sẽ sớm thôi.”
Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa lại. Luke mộng du đi ngang qua căn phòng, tới bên chiếc giường mà không phải giường của cậu. Cậu nằm xuống, gối lên cái gối không phải của cậu, và nhìn chằm chằm vào bức tường trống không có cửa sổ. Không có chấm nào, dù chúng có là thứ gì đi chăng nữa. Cậu nghĩ: Mình muốn mẹ. Chúa ơi, mình nhớ mẹ quá.
Điều này làm cậu suy sụp. Cậu thả túi chườm lạnh xuống, đưa hai tay che mắt và bắt đầu khóc. Họ có đang theo dõi cậu không? Có nghe được tiếng nức nở của cậu không? Không sao cả. Cậu chẳng còn quan tâm nữa. Cậu ngủ thiếp đi trong khi đang khóc.