◄ 9 ►
Cậu cảm thấy tốt hơn khi tỉnh dậy. Cậu nhận thấy hai vật đã được thêm vào căn phòng của mình trong lúc cậu dùng bữa trưa và gặp gỡ những người bạn mới tuyệt vời là Gladys và Tony. Có một chiếc máy tính xách tay trên bàn học. Đó là một chiếc Mac [54] , giống của cậu, nhưng đời cũ hơn. Vật còn lại được thêm vào là một chiếc ti vi nhỏ kê trên một cái kệ ở góc phòng.
Cậu đi đến chỗ máy tính trước tiên và khởi động máy, cảm thấy nhớ nhà da diết khi nghe tiếng chuông Macintosh quen thuộc vang lên. Thay vì ô nhập mật khẩu, cậu thấy một màn hình màu xanh với thông báo: ĐƯA MỘT MÃ TỚI TRƯỚC CAMERA ĐỂ MỞ. Luke nhấn phím nhập lệnh vài lần dù biết chẳng có ích gì.
“Thứ chết tiệt này!”
Sau đó, bất chấp tất cả những điều kinh khủng và kỳ quái đang diễn ra, cậu vẫn phải cười. Một nụ cười khắc nghiệt và đắng chát, nhưng vẫn là cười. Phải chăng cậu đã có cảm giác “thượng đẳng” - thậm chí từng coi thường - về suy nghĩ của những đứa trẻ đang tìm mọi cách, kể cả lấy trộm các mã để có thể mua rượu và thuốc lá? Đúng vậy. Phải chăng cậu nghĩ Mình sẽ không bao giờ làm điều đó? Chắc chắn rồi. Khi Luke nghĩ về những đứa trẻ uống rượu và hút thuốc (hiếm khi thôi, cậu còn nhiều chuyện khác quan trọng hơn cần phải cân nhắc), hình ảnh xuất hiện trong đầu là những kẻ kém cỏi theo văn hóa Goth [55] , cái đám nghe nhạc của nhóm Pantera và vẽ vẹo vọ lên áo khoác bò của chúng những chiếc sừng của quỷ, những kẻ thất bại ngu xuẩn đến mức lầm tưởng rằng cuốn mình vào chuỗi ngày nghiện ngập là một hành động nổi loạn và đấu tranh. Cậu cũng không thể tưởng tượng được cái cảnh mình làm cả hai điều đó, nhưng giờ đây, cậu đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính màu xanh và nhấn phím nhập lệnh như một con chuột trong hộp Skinner [56] đạp cần gạt để có được một mẩu thức ăn hay vài hạt thuốc phiện.
Cậu đóng máy tính lại và vớ lấy cái điều khiển trên nóc ti vi. Cậu đã nghĩ sẽ lại một màn hình màu xanh khác hiện lên và một thông báo khác nói rằng cậu cần một mã hay một vài mã để khởi động nó, nhưng thay vào đó, cậu thấy ti vi đang phát sóng chương trình Steve Harvey phỏng vấn David Hasselhoff về danh sách những việc Hoff muốn làm. Khán giả cười nghiêng ngả trước câu trả lời hài hước của Hoff.
Cậu nhấn nút hướng dẫn trên điều khiển, xuất hiện một danh mục trên ti vi giống như ở nhà, nhưng cũng như căn phòng hay chiếc máy tính xách tay, không hoàn toàn giống. Mặc dù có rất nhiều bộ phim và những chương trình thể thao để lựa chọn, nhưng không có mạng hay kênh tin tức nào. Luke tắt ti vi, để điều khiển trở về vị trí cũ và nhìn xung quanh.
Ngoài cánh cửa dẫn đến hành lang, phòng cậu còn có hai cái cửa khác. Một cửa mở ra một tủ quần áo. Có quần bò, áo phông (không tới mức cố gắng sao chép chính xác những món quần áo cậu có ở nhà, điều này cũng giúp cậu nhẹ nhõm hơn), hai chiếc áo sơ mi cài cúc, hai đôi giày thể thao và một đôi tông. Không có giày đế cứng.
Cánh cửa còn lại dẫn đến một phòng tắm nhỏ, sạch như chùi. Có vài chiếc bàn chải đánh răng, vẫn nguyên trong hộp, trên bồn rửa mặt, nằm cạnh tuýp kem đánh răng Crest còn mới. Trong tủ thuốc đầy ắp, cậu tìm thấy nước súc miệng, một chai thuốc hạ sốt Tylenol dành cho trẻ em bên trong chỉ có bốn viên, chất khử mùi, chai thuốc chống muỗi Deet, băng cá nhân, và một vài vật phẩm khác, một số hữu ích hơn những thứ còn lại. Vật dụng duy nhất có thể coi như là một mối nguy hiểm là một cặp bấm móng tay.
Cậu đóng tủ thuốc lại và nhìn mình trong gương. Tóc cậu rối bù lên, và có những quầng thâm (mà Rolf sẽ gọi là những dấu-hiệu-hoạt-động-quá-độ) dưới mắt cậu. Cậu trông vừa già hơn vừa trẻ hơn, thật kỳ lạ. Cậu nhìn dái tai phải của mình và thấy một vòng tròn kim loại nhỏ hằn lên lớp da hơi đỏ. Cậu không nghi ngờ gì rằng ở đâu đó chỗ tầng B, C hay D - có một kỹ thuật viên máy tính đang theo dõi mọi chuyển động của cậu. Có lẽ ngay lúc này. Lucas David Ellis, đứa trẻ đã trúng tuyển vào hai trường MIT và Emerson, đã biến thành một chấm nhấp nháy trên màn hình máy tính.
Luke quay trở lại phòng (cậu tự nói với bản thân, là căn phòng, chứ không phải căn phòng của mình), nhìn xung quanh, và nhận ra một điều đáng quan ngại. Không có sách. Không hề có một cuốn nào. Điều này cũng tệ như việc không có máy tính vậy. Có lẽ còn tệ hơn. Cậu đi đến tủ quần áo và mở từng ngăn kéo một, nghĩ rằng ít nhất cũng có thể tìm thấy một cuốn Kinh thánh hay một cuốn sách Mặc Môn, giống như đôi khi ta tìm thấy mấy cuốn sách ấy trong phòng khách sạn. Nhưng những gì cậu tìm được chỉ là từng chồng đồ lót ngay ngắn và những đôi tất.
Còn gì để làm đây? Xem chương trình Steve Harvey phỏng vấn David Hasselhoff? Hay xem lại những video gia đình hài hước nhất ở Mỹ?
Không. Không đời nào.
Cậu rời căn phòng, nghĩ tới Kalisha hay một đứa trẻ nào đó có thể ở quanh đây. Thay vì thấy bọn trẻ, cậu nhìn thấy bà Maureen Alvorson, đang đẩy chiếc giỏ giặt Dandux của bà ấy xuống hành lang một cách chậm rãi. Chiếc giỏ chất đống những tấm ga trải giường và khăn tắm được gấp gọn gàng. Bà trông mệt mỏi hơn bao giờ hết và có vẻ như đang hết hơi.
“Xin chào bà Alvorson. Cháu đẩy giúp bà nhé?”
“Thế thì tốt quá”, bà mỉm cười. “Chúng ta sẽ có thêm năm đứa trẻ mới sắp đến, hai đứa vào tối nay và ba đứa vào ngày mai, và bà phải chuẩn bị phòng sẵn sàng. Ở đằng kia.” Bà chỉ tay theo hướng ngược lại phòng chờ và sân chơi.
Cậu đẩy chiếc giỏ một cách chậm rãi, bởi vì bà ấy đi rất từ tốn. “Cháu không nghĩ là bà biết cách để cháu lấy các mã, đúng không bà Alvorson? Cháu cần một mã để mở khóa máy tính trong phòng.”
“Cháu có thể dọn giường không, nếu như ta đứng bên cạnh và hướng dẫn cháu?”
“Tất nhiên được ạ. Cháu tự dọn giường của mình ở nhà.”
“Với kiểu gập góc giường của khách sạn chứ?”
“Ồ... không hẳn ạ.”
“Không sao, ta sẽ chỉ cho cháu. Chuẩn bị giúp ta năm cái giường, và ta sẽ đưa cho cháu ba mã. Đó là tất cả những mã ta có trong túi của mình. Họ không cho ta nhiều lắm.”
“Vậy đã là quá tuyệt rồi ạ.”
“Được rồi, nhưng đừng gọi ta là bà Alvorson. Cháu có thể gọi ta là Maureen, hay chỉ là Mo. Giống như những đứa trẻ khác.”
“Được ạ”, Luke nói.
Họ đi qua sảnh thang máy và bước vào hành lang phía sau. Nó được treo từng hàng những tấm áp phích cổ động. Cũng có một cái máy làm đá, giống như hành lang trong nhà nghỉ vậy, và hóa ra chiếc máy này không hề cần mã. Vừa đi qua chiếc máy đó, Maureen đặt một tay lên cánh tay của Luke. Cậu dừng việc đẩy giỏ đồ và nhìn bà đầy thắc mắc.
Bà nói chỉ hơn tiếng thì thầm một chút xíu. “Cháu đã được gắn chip, ta biết, nhưng cháu không được nhận mã nào cả.”
“Vâng...”
“Cháu có thể nói chuyện, miễn là nói nhỏ. Có khoảng sáu khu vực ở Khu nửa trước mà những chiếc máy nghe lén chết tiệt của họ không hoạt động, khu vực chết, và ta biết tất cả những chỗ ấy. Đây là một chỗ như vậy, ngay bên cạnh chiếc máy làm đá này.”
“Vâng ạ...”
“Ai đã gắn chip cho cháu và làm khuôn mặt cháu thành ra thế này? Tony phải không?”
Mắt Luke bắt đầu nóng lên, cậu không biết chắc liệu nói ra có an toàn hay không. Cậu chỉ gật đầu.
“Hắn là một trong những kẻ xấu tính”, Maureen nói, “Zeke cũng là một kẻ xấu tính khác. Gladys cũng vậy, mặc dù cô ta cười khá nhiều. Có rất nhiều người làm việc ở đây thích bắt nạt lũ trẻ, nhưng ba người kia là tệ nhất.”
“Tony đã tát cháu”, Luke thì thầm. “Rất mạnh.”
Bà đưa tay xoa đầu làm rối tóc cậu. Đó là điều những người phụ nữ hay làm với em bé và trẻ nhỏ, nhưng Luke không bận tâm. Trước đây cậu cảm động vì sự tử tế của bà, nhưng giờ đây nó có ý nghĩa rất lớn. Giờ đây, sự tử tế của bà Maureen là tất cả những gì cậu có.
“Hãy làm theo những gì tên ấy nói”, Maureen bảo. “Đừng tranh cãi với hắn ta, đó là lời khuyên tốt nhất của ta dành cho cháu. Cháu có thể tranh cãi với rất nhiều người ở đây, cháu thậm chí có thể tranh cãi với bà Sigsby, điều này tốt cho cháu, nhưng Tony và Zeke là hai con ong nghệ xấu xa, Gladys nữa. Họ sẽ chích cháu đấy.”
Bà bắt đầu đi xuống hành lang, nhưng Luke túm lấy tay áo đồng phục màu nâu và kéo bà trở lại khu vực an toàn. “Cháu nghĩ Nicky đã đánh Tony”, cậu thì thầm. “Anh ấy có một vết thương và một con mắt xám xịt.”
Maureen mỉm cười, để lộ hàm răng trông như thể đã quá lâu không đi khám nha khoa. “Tốt cho Nick”, bà nói. “Tony có lẽ đã đánh trả lại gấp đôi, nhưng vẫn... tốt. Bây giờ đi nào. Có cháu giúp ta, chúng ta sẽ chuẩn bị xong những căn phòng này trong nháy mắt.”
Căn phòng đầu tiên họ bước vào treo những tấm áp phích của Tommy Pickles và Zuko - những nhân vật trong Nickelodeon - và một trung đội lính G.I Joe bằng mô hình trên nóc tủ. Luke ngay lập tức nhận ra một vài người trong số họ vì cậu cũng đã có một khoảng thời gian ham mê G.I. Joe cách đây không lâu. Giấy dán tường in hình những chú hề vui vẻ cầm những chùm bóng bay.
“Trời ạ”, Luke nói. “Đây là phòng cho trẻ con mà.”
Bà nhìn Luke đầy thích thú, như thể muốn nói Hóa ra cháu không hẳn là Methuselah [57] . “Đúng vậy. Cậu nhóc đó tên là Avery Dixon, và theo thông tin của ta, cậu ta chỉ mới mười tuổi. Hãy làm việc đi nào. Ta cá là cháu chỉ cần ta hướng dẫn cách gấp ga trải giường vuông góc một lần. Cháu trông giống một đứa trẻ có khả năng tiếp thu nhanh.”