◄ 10 ►
Quay trở lại phòng, Luke lấy một mã đặt trước camera máy tính. Cậu cảm thấy mình hơi ngốc nghếch một chút khi làm điều đó, nhưng máy tính được mở ngay lập tức, đầu tiên là hiện ra màn hình màu xanh với dòng chữ CHÀO MỪNG QUAY TRỞ LẠI, DONNA! Luke nhíu mày, rồi khẽ mỉm cười. Trước khi cậu tới đây, chiếc máy tính này thuộc về một người có tên Donna (hoặc người đó được cho mượn). Màn hình chào mừng vẫn chưa được thay đổi. Chắc ai đó đã sơ suất. Chỉ là một sơ suất nhỏ, nhưng đã có một sơ suất, thì cũng sẽ có những sơ suất khác.
Dòng chữ chào mừng biến mất và hình ảnh tiêu chuẩn của màn hình máy tính hiện ra: một bãi biển hoang vắng lúc bình minh. Thanh công cụ phía dưới màn hình cũng giống như máy tính của cậu ở nhà, với một điều khác biệt hiển nhiên (ở thời điểm này thì không còn gì ngạc nhiên nữa): không có hình ảnh miếng tem nhỏ của biểu tượng email. Nhưng dù sao vẫn có hai biểu tượng trình duyệt web. Điều này làm cậu ngạc nhiên, nhưng là một sự ngạc nhiên tốt đẹp. Cậu mở Firefox và gõ AOL log-in. Màn hình màu xanh xuất hiện trở lại, lần này có một vòng tròn màu đỏ nhảy lên ở giữa. Một giọng nói trong máy tính nhẹ nhàng vang lên, “Xin lỗi, Dave, tôi e rằng mình không thể thực hiện điều này.”
Trong một khoảnh khắc, Luke đã nghĩ đây lại là một sơ suất khác - đầu tiên là Donna, sau đó là Dave - trước khi cậu nhận ra đây là giọng nói của máy tính trí năng HAL 9000 từ bộ phim 2001: Chuyến du hành không gian. Đây không phải một trò đùa ngớ ngẩn, chỉ là óc hài hước của mấy tên geek [58] , và trong hoàn cảnh này, rốt cuộc chẳng buồn cười chút nào.
Cậu tìm kiếm Google cái tên Herbert Ellis và giọng HAL một lần nữa vang lên. Luke cân nhắc đôi chút, sau đó tìm kiếm Rạp hát Orpheum ở Hennepin, không phải vì cậu có dự định đến xem một buổi trình diễn ở đó (có vẻ cậu cũng chẳng thể tới bất cứ nơi đâu trong tương lai gần), mà vì cậu muốn biết mình có thể truy cập những thông tin nào. Ít nhất phải có vài thứ thông tin gì đó được phép tìm kiếm, nếu không tại sao lại cho phép cậu kết nối mạng?
Orf, bố mẹ cậu gọi như vậy, dường như là một trang web được chấp nhận dành cho “khách” của Học Viện. Cậu được thông báo rằng Hamilton đang quay trở lại (“Do Yêu Cầu Của Số Đông!”), và Patton Oswalt sẽ có mặt vào tháng tới (“Bạn Sẽ Cười Vỡ Bụng!”). Cậu thử tìm kiếm Trường học Broderick và truy cập vào trang web của trường, không có vấn đề gì. Cậu thử tìm kiếm Thầy Greer, người cố vấn học tập của cậu, và lại nghe thấy giọng nói HAL. Cậu bắt đầu hiểu cảm giác thất vọng của nhân vật tiến sĩ Dave Bowman trong bộ phim.
Cậu định đóng trình duyệt, sau đó suy nghĩ lại và gõ Cảnh sát Bang Maine vào thanh tìm kiếm. Ngón tay cậu lướt qua phím nhập lệnh, suýt thì nhấn nó, sau đó rụt tay lại. Cậu chắc sẽ lại nhận được lời xin lỗi vô nghĩa của giọng nói HAL, nhưng Luke nghi ngờ liệu mọi thứ có chỉ đơn giản kết thúc như vậy. Rất có thể một báo động ở mức thấp sẽ vang lên. Không phải có thể, mà là chắc chắn. Họ có lẽ quên đổi tên một đứa trẻ ở màn hình chào mừng của máy tính, nhưng họ sẽ không quên cài đặt báo động nếu một đứa trẻ trong Học Viện cố gắng liên lạc với chính quyền. Sẽ có những sự trừng phạt. Có thể còn tồi tệ hơn là một cái tát vào mặt. Chiếc máy tính từng thuộc về ai đó tên Donna chẳng có tác dụng gì cả.
Luke ngồi dựa ra sau và khoanh tay trước ngực. Cậu nghĩ về Maureen, và sự thân thiện lúc bà xoa đầu cậu. Chỉ là một cử chỉ nhỏ, lơ đãng của lòng tốt, nhưng điều đó (và cả những cái mã) đã giúp cậu quên đi cái tát đau đớn của Tony. Kalisha nói bà ấy nợ bốn mươi ngàn đô la? Không, có vẻ như gấp đôi mức đó.
Một phần vì sự thân thiện của Maureen đã làm cậu cảm động và một phần vì muốn giết thời gian, Luke gõ Tôi đang ngập đầu trong nợ nần làm ơn hãy giúp. Máy tính ngay lập tức cho phép cậu truy cập toàn bộ thông tin về vấn đề này, bao gồm cả số điện thoại của những công ty tuyên bố xóa sạch mọi hóa đơn nợ phiền phức dễ như ăn bánh; tất cả những gì đám con nợ lâm vào đường cùng cần làm là gọi điện. Luke hoài nghi điều này, nhưng cậu cho rằng một số người sẽ tin; cũng chính sự tin tưởng ngốc nghếch ấy đã khiến họ ngập trong rắc rối ngay từ lúc đầu.
Maureen Alvorson không phải một trong những kẻ ngốc đó, ít nhất theo Kalisha là vậy. Cô nói chồng của Maureen đã để lại một khoản nợ khổng lồ trước khi bỏ đi. Điều này có thể đúng có thể không, nhưng dù sao đi nữa, sẽ có giải pháp. Luôn luôn có giải pháp, quan trọng là học cách tìm ra giải pháp. Dù sao, chiếc máy tính cũng không hoàn toàn vô dụng.
Luke truy cập các nguồn có vẻ đáng tin cậy nhất, và nhanh chóng chìm vào tìm hiểu về chủ đề nợ và trả nợ. Sự khao khát được hiểu biết của cậu trước đây lại ùa về. Để học thêm được điều mới. Để phân tích và hiểu rõ các vấn đề trọng tâm. Như thường lệ, mỗi mẩu thông tin dẫn đến ba (hoặc sáu, hoặc mười hai) thông tin khác, và cuối cùng một bức tranh rõ ràng và liền lạc sẽ bắt đầu hiện lên. Giống như một bản đồ địa hình vậy. Sự thật thú vị nhất - cốt lõi của sự việc liên kết với mọi thông tin khác - thường đơn giản nhưng đáng kinh ngạc (ít nhất là đối với Luke). Nợ là một món hàng. Nó được mua và được bán, và đến một lúc nào đó, nó trở thành trung tâm của không chỉ nền kinh tế Mỹ mà còn của cả thế giới. Và nó không thực sự tồn tại. Nợ không phải là một thứ cụ thể như khí ga, hay vàng, hay kim cương; nó chỉ là một ý niệm. Một lời hứa rằng nợ sẽ được trả.
Khi tiếng chuông báo tin nhắn từ phần mềm IM [59] của máy tính vang lên, cậu lắc lắc đầu như một cậu bé vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ sống động. Theo đồng hồ máy tính, đã gần năm giờ chiều. Cậu nhấp chuột vào biểu tượng bong bóng thông báo ở dưới thanh công cụ và đọc tin nhắn:
Bà Sigsby: Chào Luke, ta là người điều hành nơi này, và ta muốn gặp cháu.
Cậu suy nghĩ một lát, rồi gõ.
Luke: Cháu có được lựa chọn không?
Tin nhắn phản hồi ngay lập tức:
Bà Sigbsy: Không.
“Hãy gắn nụ cười lên—”
Tiếng gõ cửa vang lên. Cậu đi đến, đã nghĩ là Gladys, nhưng lần này là Hadad, một trong hai gã cậu đã gặp ở thang máy.
“Muốn đi dạo một vòng không, cậu nhóc?”
Luke thở dài. “Đợi cháu một chút. Cháu cần phải đi giày.”
“Không vấn đề.”
Hadad dẫn cậu đi qua thang máy, đến một cánh cửa và dùng thẻ để mở nó. Họ cùng đi bộ một đoạn đường ngắn dẫn đến tòa nhà điều hành, vừa đi vừa lấy tay xua lũ bọ.