◄ 11 ►
Bà Sigsby khiến Luke nhớ về người chị cả của bố mình. Cũng giống như bác Rhoda, người phụ nữ này gầy gò đến mức chẳng nhìn thấy hông hay ngực. Chỉ là bác Rhoda có một khóe miệng cười, và đôi mắt luôn ấm áp. Bác ấy là một người thích ôm ấp. Luke nghĩ sẽ chẳng có cái ôm nào từ người phụ nữ kia, đang đứng bên cạnh chiếc bàn của bà ta trong bộ vest màu mận phối cùng giày cao gót tiệp màu. Có thể có những nụ cười, nhưng chúng chỉ như một tờ tiền ba đô la (mà chẳng hề tồn tại). Cậu nhìn thấy sự đánh giá kỹ càng trong mắt bà Sigsby và không còn gì khác. Hoàn toàn không có gì.
“Cảm ơn Hadad, ta sẽ lo tiếp từ đây.”
Kẻ phục tùng - Luke cho rằng Hadad là vậy - gật đầu một cách kính cẩn và rời khỏi văn phòng.
“Chúng ta hãy bắt đầu bằng một điều hiển nhiên nhé”, bà ta lên tiếng. “Chỉ có chúng ta thôi. Ta thường dành mười phút hoặc lâu hơn một chút để ở một mình với mỗi đứa trẻ mới đến. Một vài đứa trong số chúng, cảm thấy mất phương hướng và tức giận, đã cố gắng tấn công ta. Không thể trách chúng vì điều đó. Chúa ơi, tại sao ta lại phải giận nhỉ? Những đứa trẻ lớn nhất được đưa đến cũng chỉ khoảng mười sáu tuổi, và độ tuổi trung bình là mười một tuổi sáu tháng. Nói cách khác, là trẻ em, những đứa trẻ không kiểm soát được sự bốc đồng của mình ngay cả khi chúng đang được ở trong điều kiện tốt nhất. Và ta thấy khi những hành vi hung hăng đó xuất hiện, ấy chính là thời điểm thích hợp để dạy dỗ... và ta đã dạy chúng biết điều. Ta có cần dạy cậu không, Luke?”
“Không cần ạ”, Luke đáp. Cậu không biết liệu Nicky có phải là một trong những đứa trẻ đã cố gắng đặt nắm đấm của mình lên người phụ nữ nhỏ nhắn này không. Có lẽ cậu sẽ hỏi anh ấy sau.
“Tốt lắm. Ngồi xuống đi.”
Luke ngồi xuống chiếc ghế đặt trước bàn làm việc của bà ta, nghiêng người về phía trước với hai bàn tay nắm chặt để giữa hai đầu gối. Bà Sigsby ngồi đối diện với cậu, ánh mắt chằm chằm của bà giống như của một vị nữ hiệu trưởng sẽ không bao giờ thốt ra những điều vô nghĩa. Người sẽ vô cùng nghiêm khắc đối với những chuyện vớ vẩn. Luke chưa bao giờ gặp một người lớn nào tàn nhẫn cả, nhưng cậu nghĩ mình đang đối diện với một người như vậy ngay bây giờ. Đó là một ý nghĩ đáng sợ, và phản ứng đầu tiên trong lòng là cậu muốn gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu, chỉ coi nó là một sự nực cười. Cậu gạt bỏ nó ngay tức khắc. Tốt hơn hết là tin rằng cậu đang sống một cuộc sống được bao bọc. Tốt hơn - và an toàn hơn, hãy tin rằng bà ta là người như cậu đã nghĩ, trừ phi và cho đến khi bà ta chứng tỏ một điều gì khác. Đây là một tình huống tồi tệ, không nghi ngờ gì nữa. Tự lừa dối bản thân mình sẽ là sai lầm tồi tệ nhất mà cậu có thể mắc phải.
“Cậu đã kết bạn, Luke. Thế là khá tốt, một sự khởi đầu tốt. Cậu sẽ gặp nhiều người bạn khác nữa trong suốt thời gian ở Khu nửa trước. Hai trong số lũ trẻ, một cậu bé tên Avery Dixon và một cô bé tên Helen Simms, vừa mới đến. Bây giờ chúng đang ngủ, nhưng cậu sẽ được làm quen sớm thôi, có thể sẽ gặp Helen trước khi đèn tắt lúc mười giờ. Avery có lẽ sẽ ngủ xuyên đêm. Cậu nhóc đó còn khá nhỏ, và chắc chắn sẽ có trạng thái cảm xúc khá bất ổn khi thức dậy. Ta hy vọng cậu sẽ bảo bọc thằng nhóc, cũng như ta biết chắc Kalisha, Iris và George sẽ làm vậy. Có lẽ ngay cả Nick, mặc dù chẳng ai biết chắc được Nick sẽ phản ứng như thế nào. Chính bản thân Nick chắc cũng sẽ chẳng biết được, ta nghĩ vậy. Giúp Avery thích nghi với môi trường mới sẽ giúp cậu kiếm được mã, mà cậu đã biết rằng đây là phương thức trao đổi chính ở Học Viện. Điều này hoàn toàn phụ thuộc vào cậu, nhưng bọn ta sẽ theo dõi đấy.”
Tôi biết bà sẽ làm vậy, Luke nghĩ thầm. Và nghe lén. Ngoại trừ một số nơi mà bà không thể. Giả sử những gì Maureen nói là đúng.
“Những người bạn đã nói cho cậu biết một số thông tin nhất định, một vài thông tin chính xác, một vài thông tin thì cực kỳ hoang đường. Những gì ta nói với cậu ngay bây giờ là hoàn toàn chính xác, vì vậy hãy nghe cho kỹ.” Bà ta nhoài người về phía trước, hai tay đặt lên bàn, đôi mắt khóa chặt vào người cậu. “Cậu có đang nghe rõ ta nói không đấy, Luke? Bởi vì ta sẽ không, như người ta thường bảo, nói đi nói lại.”
“Vâng.”
“Vâng cái gì?” Bà ta thình lình gắt lên, mặc dù khuôn mặt vẫn hết sức bình thản.
“Dỏng tai lên nghe. Tập trung chú ý ạ.”
“Tốt lắm. Cậu sẽ ở Khu nửa trước một khoảng thời gian. Có thể là mười ngày; có thể là hai tuần; có thể lâu đến một tháng, mặc dù có rất ít lính của ta ở lại lâu như vậy.”
“Lính? Bà đang nói cháu bị buộc nhập ngũ ư?”
Bà ta nhanh chóng gật đầu. “Đó chính xác là những gì ta đang nói. Có một cuộc chiến tranh đang nổ ra, và cậu được triệu tập để bảo vệ đất nước của chính mình.”
“Tại sao ạ? Bởi vì đôi khi cháu có thể di chuyển một cái cốc hay một quyển sách mà không cần chạm vào chúng ư? Thật là ngu — ”
“Câm miệng!”
Luke lúc này cảm thấy bị sốc như lúc Tony tát cậu.
“Khi ta nói, cậu chỉ được phép nghe. Không được chen vào. Hiểu chứ?”
Không còn niềm tin vào giọng nói của mình nữa, Luke chỉ dám gật đầu.
“Đây không phải là một cuộc chạy đua vũ trang, mà là một cuộc đấu trí, và nếu chúng ta thua, hậu quả sẽ còn hơn cả thảm khốc; không thể tưởng tượng nổi. Cậu có thể chỉ mười hai tuổi, nhưng cậu là một người lính trong một cuộc chiến tranh ngầm. Điều này cũng tương tự với Kalisha và những người khác. Chúng thích chuyện này ư? Tất nhiên là không. Những người lính nhập ngũ chẳng bao giờ như vậy, và những người lính đôi khi cần được dạy bảo về hậu quả khi không tuân theo mệnh lệnh. Ta tin cậu đã nhận được một bài học cho điều đó rồi. Nếu cậu sáng giá đúng như những gì ghi trên hồ sơ, có lẽ cậu sẽ không cần thêm bài học nào nữa. Tuy nhiên, nếu tiếp tục chống đối, cậu sẽ được nhận thêm những bài học xứng đáng. Đây không phải là nhà cậu. Đây cũng không phải trường học. Cậu không chỉ đơn giản là bị giao thêm việc vặt hay bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng hoặc bị cấm túc; cậu sẽ bị trừng phạt. Rõ chưa?”
“Vâng.” Các mã chỉ dành cho những cô bé và cậu bé ngoan, những cái bạt tai dành cho những đứa không nghe lời. Thậm chí còn tệ hơn. Sự thật này gây ớn lạnh nhưng dễ hiểu.
“Cậu cũng sẽ nhận được một số mũi tiêm. Và một số bài kiểm tra nữa. Tình trạng thể chất và tinh thần của cậu cũng sẽ được theo dõi. Cậu cuối cùng sẽ tốt nghiệp tại nơi chúng ta gọi là Khu nửa sau, và cậu sẽ được giao cho một số nhiệm vụ nhất định cần thực hiện. Thời gian cậu ở Khu nửa sau có lẽ nhiều nhất là sáu tháng, mặc dù thời gian phục vụ trung bình chỉ có sáu tuần. Sau đó ký ức của cậu sẽ được xóa sạch, và cậu được gửi về nhà với bố mẹ.”
“Họ vẫn còn sống ạ? Bố mẹ cháu vẫn còn sống ư?”
Bà ta cười, âm thanh vui vẻ đến ngạc nhiên. “Tất nhiên là họ vẫn còn sống chứ. Bọn ta đâu phải những kẻ giết người đâu, Luke.”
“Cháu muốn nói chuyện với họ. Hãy cho cháu nói chuyện với bố mẹ và cháu sẽ làm theo bất cứ điều gì bà muốn.” Những lời nói này được thốt ra trước khi cậu nhận thức được đây là một lời hứa liều lĩnh.
“Không được đâu Luke. Chúng ta vẫn còn một điều chưa rõ ràng ở đây.” Bà ta ngồi xuống. Một lần nữa đặt hai tay lên bàn. “Đây không phải là một cuộc đàm phán. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì bọn ta muốn, bất kể thế nào. Tin ta đi, và giúp bản thân mình tránh khỏi nhiều đau đớn. Cậu sẽ không được phép liên lạc với bên ngoài trong suốt thời gian ở Học Viện, bao gồm cả bố mẹ. Cậu sẽ phải chấp hành mọi mệnh lệnh. Cậu sẽ phải tuân thủ mọi thủ tục. Tuy nhiên, có lẽ trừ một vài trường hợp ngoại lệ, cậu sẽ không cảm thấy những yêu cầu hay nghi thức này phiền hà, khó khăn một chút nào cả. Thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi, và khi cậu rời đi, khi cậu thức dậy trong chính căn phòng của mình vào một buổi sáng, sẽ không còn chuyện gì tương tự thế này xảy ra nữa. Điều đáng buồn - ta nghĩ là vậy - là cậu thậm chí sẽ không biết rằng mình từng có đặc quyền to lớn khi được phục vụ đất nước.”
“Cháu không nghĩ điều này có thể xảy ra”, Luke nói. Nói với chính bản thân mình nhiều hơn là nói với bà ta, cũng là cách cậu thường làm khi một thứ gì đó - một vấn đề vật lý, một bức tranh của Manet, sự dính líu của những món nợ dài hạn và ngắn hạn - hoàn toàn thu hút sự chú ý của cậu. “Vì có rất nhiều người biết cháu. Trường học... đồng nghiệp của bố mẹ cháu... bạn bè... Bà không thể xóa sạch tất cả ký ức của họ.”
Bà ta không cười lớn, nhưng nhoẻn miệng. “Ta nghĩ cậu có lẽ rất ngạc nhiên với những gì chúng ta có thể làm đấy. Chúng ta kết thúc tại đây thôi.” Bà ta đứng dậy, đi qua bàn làm việc và chìa tay ra. “Thật hân hạnh khi được gặp cậu.”
Luke cũng đứng dậy, nhưng không bắt tay bà ta.
“Bắt tay ta, Luke.”
Một phần con người cậu muốn làm theo, những thói quen cũ khó bỏ, nhưng cậu vẫn giữ hai tay ở bên hông.
“Bắt tay ta, hoặc cậu sẽ ước rằng mình đã nghe lời. Ta sẽ không nói lại lần nữa.”
Cậu nhận thấy bà ta thực sự có ý đó, nên cậu đã bắt tay. Bà ta giữ lấy tay cậu. Mặc dù không bóp mạnh, nhưng cậu có thể thấy bàn tay bà ta rất khỏe. Đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm vào cậu. “Ta sẽ còn gặp lại cậu, xung quanh khuôn viên này, nhưng hy vọng đây là chuyến thăm duy nhất của cậu đến văn phòng ta. Nếu cậu được gọi đến đây một lần nữa, cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ kém dễ chịu hơn đấy. Hiểu chứ?”
“Vâng.”
“Tốt. Ta biết đây là quãng thời gian tăm tối của cậu, nhưng nếu làm theo đúng như những gì được bảo, mọi thứ sẽ tươi đẹp hơn. Hãy tin ta về điều đó. Còn giờ thì hãy đi đi.”
Cậu rời đi, một lần nữa cảm thấy mình như một cậu bé lạc vào giấc mơ, hay như Alice ngã xuống hố thỏ. Hadad đang trò chuyện với thư ký hay trợ lý gì đó của bà Sigsby, hay là ai cũng được, và đang chờ cậu. “Tôi sẽ dẫn cậu về phòng. Hãy đi gần tôi, được chứ? Đừng có chạy về phía hàng cây.”
Họ ra ngoài, khi đang quay trở về ký túc xá, Luke đột nhiên dừng lại bởi một cơn chóng mặt ập tới. “Đợi đã”, cậu nói. “Chờ cháu một chút.”
Cậu gập người xuống, giữ chặt lấy đầu gối. Trong một khoảnh khắc, những ánh đèn màu tràn ngập trước mắt cậu.
“Cậu sắp bất tỉnh đấy à?” Hadad hỏi. “Cậu nghĩ gì vậy?”
“Không đâu”, Luke nói, “nhưng chờ cháu thêm chút nữa.”
“Được thôi. Cậu đã được tiêm đúng không?”
“Vâng ạ.”
Hadad gật đầu. “Điều này cũng xảy ra với một vài đứa trẻ khác. Bị phản ứng chậm.”
Luke nghĩ Hadad sẽ hỏi mình có nhìn thấy các đốm hay chấm nào không, nhưng Hadad chỉ chờ đợi, huýt sáo qua kẽ răng và lấy tay xua đuổi những con bọ.
Luke nghĩ về đôi mắt xám lạnh lẽo của bà Sigsby, và lời từ chối thẳng thừng của bà ta về việc nói cho cậu biết vì sao một nơi như thế này có thể tồn tại mà không cần tới cái kiểu... thuật ngữ chính xác là gì nhỉ? Cưỡng bức mất tích [60] , có lẽ là vậy. Cứ như thể bà ta đang thách cậu làm một bài toán đố vậy.
Làm theo đúng như những gì được bảo, mọi thứ sẽ tươi đẹp hơn. Hãy tin ta về điều đó.
Cậu chỉ mới mười hai tuổi, và hiểu được rằng trải nghiệm của cậu về cuộc sống còn hạn chế, nhưng có một thứ cậu khá chắc chắn: khi ai đó nói hãy tin ta, thường là họ đang thốt lên những lời nói dối trắng trợn.
“Cảm thấy đỡ hơn chưa? Sẵn sàng đi tiếp được chứ, con trai của ta?”
“Vâng ạ”, Luke đứng thẳng dậy. “Nhưng cháu không phải con trai của chú.”
Hadad nhe răng ra cười, một chiếc răng vàng lóe lên. “Từ bây giờ sẽ là vậy. Cậu là một đứa con của Học Viện, Luke ạ. Thoải mái lên nào và hãy làm quen đi.”