◄ 12 ►
Khi họ vào bên trong ký túc xá, Hadad nhấn gọi thang máy và chào tạm biệt “Hẹn gặp lại, cá sấu”, rồi bước vào thang. Luke quay trở lại phòng và nhìn thấy Nicky Wilholm đang ngồi trên sàn đối diện với máy làm đá, ăn kẹo bơ đậu phộng. Phía trên anh ấy là tấm áp phích in hình hai con sóc chuột hoạt hình với những dòng chữ nghiêng ngả viết trong những ô thoại phát ra từ miệng cười toe toét của chúng. Bên trái ghi, “Hãy sống cuộc sống mà bạn muốn!” Bên còn lại ghi, “Hãy yêu cuộc sống mà bạn đang có!” Luke nhìn chằm chằm hai dòng chữ đó, cảm thấy bối rối.
“Em gọi tấm áp phích như vậy ở nơi này là gì, cậu bé thông minh?” Nicky hỏi. “Trớ trêu, mỉa mai, hay nhảm nhí?”
“Cả ba ạ”, Luke đáp, và ngồi xuống bên cạnh anh ấy.
Nicky chìa ra một gói Reese. “Muốn ăn cái còn lại chứ?”
Luke nhận lấy. Nói lời cám ơn, lột bỏ tờ giấy gói kẹo nhăn nhúm, và cắn ba miếng chớp nhoáng hết thanh bơ đậu phộng.
Nicky quan sát cậu, cảm thấy thích thú. “Em đã tiêm mũi đầu tiên rồi đúng không? Nó sẽ khiến em cảm thấy thèm đồ ngọt. Em có thể không muốn ăn nhiều vào bữa tối, nhưng sẽ muốn ăn tráng miệng. Anh đảm bảo đấy. Em đã thấy bất kỳ chấm màu nào chưa?”
“Chưa ạ.” Cậu cúi xuống, nắm lấy đầu gối trong khi chờ cơn chóng mặt qua đi. “Hoặc có lẽ rồi. Chúng là gì vậy ạ?”
“Những kỹ thuật viên gọi chúng là Đèn Stasi. Đó là một phần của quá trình chuẩn bị. Anh mới chỉ bị tiêm vài mũi và gần như không có bất kỳ bài kiểm tra kỳ quái nào cả, bởi vì anh là TK-tuyệt đối. Cũng giống như George và Kalisha. Nếu em là người bình thường, em sẽ bị tiêm nhiều hơn.” Nicky nghĩ lại điều mình vừa nói. “Ồ, chẳng ai trong chúng ta là người bình thường cả. Nếu vậy thì đã chẳng ở đây, nhưng em biết anh muốn nói gì mà.”
“Có phải họ đang cố gắng gia tăng năng lực của chúng ta?”
Nicky chỉ nhún vai.
“Họ chuẩn bị cho chúng ta để làm gì?”
“Bất kể chuyện gì có thể xảy ra ở Khu nửa sau. Em gặp con mụ chết tiệt đó thế nào? Mụ ta cũng nói cho em nghe về việc phục vụ đất nước đúng không?”
“Bà ta nói em đã nhập ngũ. Em cảm thấy mình giống như bị bắt-lính hơn. Như hồi thế kỷ mười bảy và mười tám, anh thấy đấy, khi những thuyền trưởng cần đàn ông để lái tàu-”
“Anh hiểu bắt lính là gì, Luke à. Anh cũng đã đến trường, em biết mà. Và em không nói sai đâu.” Anh ấy đứng dậy. “Đi thôi, đến sân chơi. Em có thể chỉ cho anh vài chiến thuật chơi cờ khác.”
“Em nghĩ mình chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thôi”, Luke nói.
“Trông em nhợt nhạt lắm. Nhưng thanh kẹo có ích, đúng không? Công nhận đi.”
“Đúng thế”, Luke đồng ý. “Anh đã làm gì để nhận được mã?”
“Không làm gì hết. Maureen dúi cho anh một mã trước khi tan ca. Kalisha đã đúng về bà ấy.” Nicky nói một cách đầy miễn cưỡng. “Nếu có một ai đó là người tốt ở cái nơi chết dẫm này, thì chỉ có thể là bà ấy.”
Họ đi tới cửa phòng Luke. Nicky giơ nắm tay lên và Luke cũng giơ cao một nắm đấm và cụng tay với anh.
“Gặp lại em sau tiếng chuông nhé, đứa trẻ thông minh. Trong lúc này, hãy hăng hái lên.”