← Quay lại trang sách

MAUREEN VÀ AVERY ◄ 1 ►

Luke chìm vào một cơn chợp mắt miên man với những mảnh chiêm bao khó chịu, và chỉ khi tiếng chuông báo hiệu bữa tối vang lên, cậu mới bừng tỉnh. Cậu thấy mừng khi nghe được âm thanh này. Nicky đã sai; cậu rất thèm ăn, và khao khát được gặp bạn bè cũng giống như thèm đồ ăn vậy. Tuy nhiên, cậu vẫn ngừng lại ở căng-tin để xác minh rằng những người khác không đùa cợt mình. Họ không hề đùa. Bên cạnh máy bán đồ ăn vặt là một máy bán thuốc lá kiểu cổ điển với đầy ắp thuốc lá bên trong, ô sáng ở phía trên có hình một người đàn ông và một người phụ nữ trong trang phục diêm dúa đứng ở ban công, vừa cười vừa hút thuốc. Tiếp theo đó là một máy bán đồ uống người lớn trả bằng tiền xu, rượu được đóng trong các chai nhỏ - loại đồ uống mà một số đứa trẻ ham-rượu ở trường Brod gọi là “rượu hàng không bỏ túi”. Bạn có thể mua một bao thuốc lá bằng tám mã, một chai rượu nhỏ Leroux Blackberry bằng năm mã. Ở phía bên kia căn phòng là một thùng lạnh màu đỏ tươi chứa Coke.

Một đôi cánh tay ôm chặt cậu từ phía sau và nhấc bổng cậu lên. Luke giật mình hét lớn, và Nicky phá lên cười bên tai cậu.

“Đoán xem ai đây.”

“Thả em xuống.”

Thay vì thả ra, Nicky xoay tới xoay lui cậu. “Lukey-lúc-la-lúc-lắc-Lucky! Lúc-lắc-cà-tắc-cà-tưng-Lukey!”

Cậu ta đặt Luke xuống, xoay tròn cậu bé, đưa tay lên và bắt đầu nhảy nhót theo tiếng nhạc Muzak [61] đang phát ra từ những chiếc loa trên đầu. Phía sau cậu ta, Kalisha và Iris nhìn họ với biểu cảm y chang nhau, những cậu bé sẽ mãi là cậu bé thôi.

“Muốn chiến đấu không nào [62] , Lukey? Tee-legged, toe-legged, bow-legged, Lukey?”

“Hãy cắm đầu vào mông em mà lãnh đủ nè.” Luke nối lời, và bắt đầu cười. Một từ dành cho Nicky, cậu nghĩ, dù đang trong tâm trạng vui vẻ hay tồi tệ, vẫn là sức sống.

“Hay lắm”, George nói, khi đang chen vào giữa hai cô gái. “Tớ sẽ ghi nhớ câu này để dùng về sau.”

“Chỉ cần nhớ ghi nguồn thuộc về tớ là được”, Luke vui vẻ nói.

Nicky ngừng nhảy nhót. “Anh sắp chết đói rồi. Đi nào, đi ăn thôi.”

Luke mở nắp thùng đựng Coke. “Nước ngọt miễn phí, tớ sẽ lấy nó. Mọi người cứ việc trả tiền cho rượu, thuốc lá, và đồ ăn nhẹ.”

“Cậu chọn đúng thứ đấy.” Kalisha nói.

“Và, ừm...” Cậu chỉ vào máy bán đồ ăn nhẹ. Hầu hết chỗ bánh kẹo này đều có thể mua chỉ với một mã duy nhất, nhưng thứ mà cậu đang chỉ lại có giá lên đến sáu mã. “Đó có phải là...”

“Cậu đang định hỏi liệu đó có phải là Hi Boy Brownies như cậu nghĩ không chứ gì?” Iris hỏi. “Tớ chưa mua bao giờ, nhưng tớ khá chắc là đúng.”

“Đúng đấy”, George nói. “Tớ đã thử, nhưng tớ đã bị phát ban do dị ứng. Thôi nào, đi ăn thôi.”

Những đứa trẻ vẫn ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc. NORMA đã được thế chỗ bởi SHERRY. Luke gọi món nấm tẩm bột chiên, bít tết xắt nhỏ kèm salad, và một món gì đó có tên gọi là Vanilla Cream Brulay. Có thể có những kẻ thông minh ở xứ sở diệu kỳ đầy nham hiểm này - rõ ràng là bà Sigsby trông không giống một kẻ ngốc - nhưng bất kỳ ai lập ra những tờ thực đơn có lẽ không phải là một trong những người thông minh đó. Hay đây chỉ là sự thể hiện hợm hĩnh về trí tuệ của hắn?

Luke quyết định không quan tâm nữa.

Đám trẻ nói chuyện một chút về những ngôi trường mà chúng từng theo học trước khi bị lôi ra khỏi cuộc sống bình thường - những ngôi trường bình thường, đối với Luke là thế, không phải là những ngôi trường đặc biệt dành cho những đứa trẻ thông minh - và nói về các chương trình và phim truyền hình yêu thích của chúng. Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi Iris đưa tay lên quệt một bên má đầy tàn nhang của mình, Luke nhận ra cô bé đang khóc. Không nhiều, chỉ một chút thôi, nhưng đúng vậy, đó là những giọt nước mắt.

“Hôm nay không phải tiêm, nhưng tớ đã bị đo cái hậu-nhiệt khốn nạn đó”, cô bé lên tiếng. Thấy Luke ngơ ngác, cô ấy mỉm cười, lại khiến cho một giọt nước mắt khác trào ra và lăn xuống gò má. “Họ đo nhiệt độ ở hậu môn chúng ta.”

Những đứa trẻ khác gật đầu. “Không biết tại sao”, George phàn nàn, “nhưng thật là bẽ mặt.”

“Như kiểu thế kỷ mười chín vậy”, Kalisha nói. “Họ phải có lý do nào đó, nhưng...” Cô bé nhún vai.

“Ai uống cà phê không?” Nick hỏi. “Anh sẽ đi lấy nếu các em...”

“Này.”

Tiếng nói cất lên từ phía cửa. Bọn trẻ quay lại và thấy một cô bé mặc quần jean cùng với áo sát nách. Tóc của cô bé ngắn và dựng lên tua tủa như những chiếc gai, một bên màu xanh lục còn bên kia màu tím xanh. Dù với vẻ ngoài hầm hố như vậy, cô ấy vẫn trông giống một đứa trẻ trong truyện cổ tích đang đi lạc giữa rừng. Luke đoán cô ấy bằng tuổi mình.

“Tôi đang ở đâu thế? Có ai trong các cậu biết nơi này là đâu không?”

“Lại đây nào, ánh dương.” Nicky nói và nở nụ cười rạng rỡ. “Hãy kéo một cái ghế lại đây. Và nếm thử đồ ăn đi.”

“Tôi không đói”, cô bé mới tới đáp lời. “Chỉ cần nói cho tôi biết một điều. Tôi phải bắn chết ai để ra khỏi đây?”

Đó là cách đám trẻ gặp Helen Simms.