← Quay lại trang sách

◄ 2 ►

Sau bữa ăn, chúng đi ra sân chơi (Luke không quên việc phủ kín mình bằng thuốc diệt bọ) và cung cấp thông tin cho Helen. Hóa ra cô ấy là một TK, và giống như George và Nicky, cô bé là một TK-tuyệt đối. Cô ấy chứng minh điều này bằng cách hất đổ vài quân cờ khi Nicky xếp bàn cờ ra.

“Không chỉ là tuyệt đối mà còn là tuyệt đối một cách tuyệt vời”, George cảm thán. “Để tớ thử xem sao.” Cậu ấy cố gắng hất một quân tốt, và cậu làm cho quân vua bên cờ đen dịch chuyển một chút, nhưng chỉ có vậy. Cậu ấy ngồi xuống và phồng má lên. “Được rồi, cậu thắng, Helen.”

“Tớ nghĩ tất cả chúng ta đều là những kẻ thất bại”, cô ấy nói. “Đó là những gì tớ nghĩ.”

Luke hỏi cô ấy có lo lắng cho bố mẹ không.

“Không có gì đặc biệt. Cha tớ là người nghiện rượu. Mẹ tớ li dị ông khi tớ lên sáu và đã tái giá - bất ngờ làm sao! - với một kẻ nghiện rượu khác. Chắc hẳn bà đã hiểu ra rằng nếu không thể chống lại họ, hãy gia nhập cùng họ, vì bây giờ bà cũng trở thành một kẻ nghiện rượu giống như vậy. Tuy nhiên, tớ rất nhớ anh trai. Các cậu nghĩ anh ấy có ổn không?”

“Chắc chắn rồi”, Iris lên tiếng, nghe không có niềm tin cho lắm, rồi sau đó đi lang thang đến chỗ tấm bạt và bắt đầu nhảy. Làm như thế ngay sau bữa ăn sẽ khiến Luke cảm thấy khó chịu, nhưng trước đó Iris ăn không nhiều.

“Tớ làm rõ chuyện này nhé”, Helen nói. “Các cậu không biết tại sao chúng ta lại ở đây, ngoại trừ có lẽ liên quan đến khả năng ngoại cảm mà thậm chí còn không thể vượt qua nổi vòng loại của cuộc thi Tìm kiếm Tài năng Mỹ.”

“Thậm chí cả chương trình Thần Đồng Nhí.” George nói xen.

“Họ thí nghiệm với chúng ta cho tới khi chúng ta thấy các chấm, nhưng các cậu không biết tại sao.”

“Đúng vậy.” Kalisha nói.

“Sau đó họ đưa chúng ta đến nơi khác, Khu nửa sau, nhưng các cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra ở đó.”

“Đúng”, Nicky nói. “Em có biết chơi cờ không hay là chỉ biết hất đổ những quân cờ thôi?”

Cô bé phớt lờ Nick. “Và khi bọn họ xong việc với chúng ta, chúng ta sẽ bị xóa ký ức theo một cách nào đó như kiểu khoa học viễn tưởng và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”

“Câu chuyện là vậy”, Luke nói.

Cô bé suy xét rồi nói. “Chuyện nghe như địa ngục ấy.”

“Chà”, Kalisha nói. “Tớ đoán đó là lý do tại sao Chúa cho chúng ta rượu lạnh và Hi Boy Brownies.”

Luke chịu đựng đủ rồi. Cậu sẽ lại sắp khóc; cậu có thể cảm nhận được nó đang ập đến như một cơn bão. Khóc lóc trước mặt bạn bè có thể chẳng phải vấn đề gì đối với Iris, vì cô ấy cũng chỉ là một cô gái, nhưng cậu biết rất rõ (chắc chắn tư tưởng này đã lỗi thời nhưng vẫn có sức ảnh hưởng như ngày trước) rằng con trai cần phải cư xử như thế nào. Nói một cách ngắn gọn, giống như Nicky.

Cậu trở về phòng, đóng cửa lại và nằm xuống giường với một cánh tay che mắt. Sau đó, chẳng biết tại sao, cậu lại nghĩ đến Richie Rocket trong bộ đồ phi hành gia màu bạc, nhảy nhót đầy nhiệt huyết như Nicky Wilholm lúc trước bữa tối, và cách những đứa bé nhảy cùng với anh ta, cười như điên và hát theo bài nhạc “Mambo số 5”. Như thể chẳng có gì tồi tệ có thể xảy ra, như thể cuộc sống của chúng sẽ luôn tràn đầy niềm vui hồn nhiên.

Nước mắt tuôn rơi, vì cậu lo sợ và tức giận, nhưng chủ yếu là vì cậu nhớ nhà. Cậu chưa bao giờ hiểu từ đó có ý nghĩa gì cho đến lúc này. Đây không phải trại hè, và không phải là một chuyến đi dã ngoại. Đây là một cơn ác mộng, và tất cả những gì cậu muốn là nó sẽ kết thúc. Cậu muốn tỉnh mộng. Nhưng bởi điều đó là không thể, cậu đã ngủ thiếp đi với bộ ngực lép vẫn đang phập phồng với những tiếng nức nở cuối cùng.