← Quay lại trang sách

◄ 3 ►

Thêm nhiều giấc mơ tồi tệ.

Luke giật mình tỉnh giấc khỏi một giấc mơ, trong đó một con chó đen không đầu đuổi theo cậu xuống đường Wildersmoot Drive. Trong một khoảnh khắc tuyệt vời, cậu đã nghĩ tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ và cậu đã trở lại căn phòng thực sự của mình. Nhưng rồi, cậu nhìn bộ đồ ngủ không phải của mình và nhìn vào bức tường mà ở đó lẽ ra phải có một khung cửa sổ. Cậu bước vào phòng tắm, và sau đó, vì cũng không còn buồn ngủ nữa, cậu mở máy tính. Cậu đã nghĩ chắc sẽ cần một mã khác để khiến nó hoạt động, nhưng hóa ra không cần. Có lẽ chỉ cần nạp mã theo chu kỳ hai mươi tư giờ, hoặc - nếu cậu may mắn - bốn mươi tám giờ. Theo thanh công cụ phía trên cùng, lúc này là ba giờ mười lăm phút sáng. Còn lâu mới đến bình minh, và sau đó cậu sẽ ngủ trưa rồi ngủ thiếp đi rất sớm vào buổi tối.

Cậu nghĩ đến việc mở YouTube và xem một số phim hoạt hình cũ, những bộ phim như Thủy thủ Popeye đã luôn khiến cậu cùng Rolf lăn lộn trên sàn nhà và hét lên “Rau chân vịt của tôi đâu?”, rồi “Ực-ực- ực!” Nhưng cậu hiểu rằng những điều đó chỉ khiến nỗi nhớ nhà trở lại bủa vây lấy cậu và thậm chí còn da diết hơn. Vậy phải làm gì đây? Lại quay về giường, nằm đó trằn trọc đến sáng ư? Hay là lang thang dọc theo hành lang không một bóng người? Ra sân chơi? Cậu có thể ra đó, cậu nhớ là Kalisha có nói rằng sân chơi không bao giờ đóng cửa, nhưng nơi ấy quá rùng rợn.

“Vậy tại sao mày không động não đi, đồ chết tiệt?”

Cậu thì thầm, nhưng vẫn bật thành tiếng, thậm chí cậu còn đưa tay lên như thể muốn che miệng lại. Cậu đứng dậy và đi qua đi lại trong phòng. Đó là một câu hỏi hay. Tại sao cậu không suy nghĩ nhỉ? Chẳng phải đó là điều mà cậu được cho là rất giỏi hay sao? Lucas Ellis, đứa trẻ thông minh. Cậu bé thiên tài. Thích phim hoạt hình Thủy thủ Popeye, thích trò chơi Call of Duty, thích chơi bóng rổ ở sân sau, cũng có khả năng hiểu được văn bản tiếng Pháp, mặc dù vẫn cần phụ đề khi xem phim Pháp trên Netflix, bởi vì diễn viên nói quá nhanh và có quá nhiều thành ngữ. Chẳng hạn như Boire comme un trou. Tại sao lại là uống như lỗ trong khi uống như cá nghe có vẻ hợp lý hơn? Cậu có thể viết kín bảng đen bằng các phương trình toán học, cậu có thể dễ dàng đọc một mạch tất cả các nguyên tố trong bảng tuần hoàn hóa học, cậu có thể liệt kê tất cả các phó tổng thống ngược về đến tận thời tổng thống George Washington, cậu có thể đưa ra lời giải thích xác đáng vì sao chuyện đạt được tốc độ ánh sáng như trên phim sẽ không bao giờ xảy ra trong thực tế.

Vậy tại sao cậu chỉ ngồi đây và cảm thấy nuối tiếc cho bản thân?

Mình có thể làm gì khác?

Luke quyết định xem đó là một câu hỏi thực sự thay vì chỉ là một biểu hiện của nỗi tuyệt vọng. Trốn thoát có lẽ là bất khả thi, nhưng nếu như thử tìm hiểu về điều này thì sao?

Cậu gắng tra Google để tìm kiếm thông tin từ New York Times, và không hề ngạc nhiên khi nhận được giọng đáp HAL 9000, chẳng có tin tức nào về trẻ em ở Học Viện. Câu hỏi đặt ra là, liệu cậu có thể tìm ra cách tra cứu nào đó trước sự cấm đoán này hay không? Một cửa sau? Có thể lắm chứ.

Để xem nào, cậu nghĩ. Để xem nào. Cậu mở Firefox và gõ #!cloakofGriffin!#.

Griffin chính là nhân vật người vô hình trong tác phẩm của H. G. Wells, và cổng truy cập mà Luke đã tìm hiểu được từ khoảng một năm trước này chính là một cách để vượt qua những kiểm soát của phụ huynh - không hẳn là các trang web đen, nhưng cũng gần giống như vậy. Luke từng sử dụng nó, không phải vì cậu muốn truy cập mấy trang khiêu dâm trên máy tính của trường Brod (mặc dù cậu và Rolf đã có vài dịp làm điều đó), hoặc xem những cảnh khủng bố IS chặt đầu con tin, mà đơn thuần chỉ vì ý tưởng này rất thú vị và dễ làm nên cậu muốn tìm hiểu xem liệu nó có hiệu quả hay không. Ở nhà và ở trường thì nó có hiệu quả, nhưng ở đây thì sao? Chỉ có một cách duy nhất để biết được, vậy nên cậu nhấn phím đồng ý.

Mạng Wi-Fi của Học Viện quay lừ đừ mất một lúc - mạng ở đây rất chậm - và sau đó, ngay khi Luke bắt đầu nghĩ rằng chuyện này là vô vọng, cậu được chuyển đến trang Griffin. Ở trên cùng của màn hình là Kẻ vô hình của Wells, đầu quấn băng, đeo kính râm che mắt. Bên dưới là một câu hỏi và đồng thời cũng là một lời mời: BẠN MUỐN DỊCH SANG NGÔN NGỮ NÀO? Một danh sách dài trải ra, từ tiếng Assyria đến Zulu. Cái hay của trang này là bạn chọn ngôn ngữ nào không quan trọng, mà quan trọng là những thứ được lưu lại trong lịch sử tìm kiếm. Từ rất lâu rồi, có một lỗ hổng giúp bí mật vượt qua những kiểm soát của phụ huynh trên Google, nhưng những hiền nhân xứ Mountain View [63] đã đóng nó lại. Kể từ đó, Áo choàng Griffin ra đời.

Luke chọn tiếng Đức một cách ngẫu nhiên, và nhận được yêu cầu NHẬP MẬT KHẨU. Điều này đòi hỏi cậu phải vận dụng cái trí nhớ mà đôi khi bố cậu gọi là những ký ức kỳ quặc, Luke nhập vào cụm ký tự #x49gerl94GbL4. Máy tính lại lừ đừ thêm một chút, rồi thông báo MẬT KHẨU ĐƯỢC CHẤP NHẬN.

Cậu gõ New York Times và nhấn truy cập. Lần này còn mất nhiều thời gian hơn, nhưng cuối cùng thì tờ Times cũng xuất hiện. Mục Vấn đề hôm nay, viết bằng tiếng Anh, nhưng từ giờ trở đi, lịch sử tìm kiếm của chiếc máy tính này sẽ không lưu lại gì ngoài một loạt các từ tiếng Đức và các bản dịch tiếng Anh. Có thể chỉ là một chiến thắng nhỏ, cũng có thể là một chiến thắng lớn. Ngay lúc này, Luke thậm chí còn không để tâm. Đây là một sự thành công, thế là đủ.

Sẽ mất bao lâu để những kẻ bắt giữ cậu nhận ra cậu đang làm gì? Ngụy trang lịch sử tìm kiếm trên máy tính cũng vô ích nếu họ trực tiếp kiểm tra. Họ sẽ thấy tờ báo và cấm cửa cậu. Không để tâm đến tờ Times với tiêu đề nói về Trump và Triều Tiên; cậu phải kiểm tra tờ Star Trib trước khi điều tệ hại có thể xảy ra, xem có bất cứ thông tin gì về bố mẹ cậu không. Nhưng trước khi cậu kịp làm vậy, tiếng la hét thất thanh vang lên ngoài hành lang.

“Cứu! Cứu! Cứu! Ai đó giúp tôi với! AI ĐÓ GIÚP EM, EM BỊ LẠC!”