← Quay lại trang sách

◄ 4 ►

Người la hét là một cậu nhóc mặc bộ đồ ngủ Chiến tranh giữa các vì sao, đang đập vào những cánh cửa bằng nắm đấm nhỏ lên lên xuống xuống như pít-tông. Mười tuổi ư? Avery Dixon trông nhiều nhất cũng chỉ khoảng sáu, bảy tuổi. Đũng quần và một bên ống quần ngủ của cậu nhóc ướt sũng và dính vào chân.

“Giúp em với, EM MUỐN VỀ NHÀ!”

Luke liếc nhìn xung quanh, hy vọng sẽ nhìn thấy ai đó - có thể là vài người nào đó - đang chạy đến, nhưng hành lang vẫn không một bóng người. Sau đó, cậu nhận ra rằng ở Học Viện thì chuyện một đứa trẻ la hét đòi về nhà là một điều rất đỗi bình thường. Lúc này, Luke chỉ muốn thằng bé kia im miệng. Cậu nhóc đang hoảng sợ, và khiến Luke cũng hoảng sợ.

Luke đi đến chỗ cậu nhóc, quỳ xuống và giữ lấy vai nó. “Này, này. Bình tĩnh nào nhóc.”

Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào Luke với một đôi mắt có vòng tròn màu trắng bao quanh giác mạc, nhưng Luke không hoàn toàn chắc chắn nó đang nhìn vào cậu. Tóc thằng bé ướt nhẹp mồ hôi. Khuôn mặt đẫm nước mắt, và môi trên dính đầy nước mũi.

“Mẹ đâu? Ba đâu?”

Nó không chỉ kêu là ba mà là gần như hét lên baaaaaa, giống như tiếng còi báo động không kích vậy. Thằng nhóc bắt đầu giậm chân. Nó đấm tay vào vai Luke. Luke buông tay, đứng dậy và lùi về sau, kinh ngạc nhìn đứa trẻ ngã lăn ra và bắt đầu đập mạnh chân tay xuống sàn.

Phía bên kia tấm áp phích với tuyên ngôn MỘT NGÀY KHÁC Ở THIÊN ĐƯỜNG, một cánh cửa mở ra và Kalisha xuất hiện, đang mặc một chiếc áo phông nhuộm màu kiểu Tie-dye [64] và quần soóc bóng rổ rộng thùng thình. Cô bước đến chỗ Luke và nhìn xuống người mới, hai tay đặt lên chiếc hông hầu như không tồn tại của mình. Rồi cô bé quay sang nhìn Luke. “Tớ từng thấy những cơn giận dữ trước đây, nhưng cậu nhóc này là nhất đấy.”

Một cánh cửa khác mở ra và Helen Simms xuất hiện, mặc bộ đồ ngủ mà Luke đinh ninh là thứ có tên váy ngủ búp bê. Cô ấy có vòng hông nở, cộng thêm các phụ kiện thú vị khác.”Đừng có trố mắt ra nhìn như thế, Lukey”, Kalisha nói, “và giúp tớ một chút nào. Cậu nhóc phiền nhiễu này khiến tớ như bị đau nửa đầu ấy.” Cô bé quỳ xuống, với tay tới vị thầy tu Hồi giáo [65] - giờ chỉ còn thốt ra những tiếng tru tréo không thành lời - và rụt tay lại khi nắm đấm của cậu bé đập thẳng vào cẳng tay cô. “Chúa ơi, giúp tớ nào. Giữ lấy tay cậu nhóc đi.”

Luke cũng quỳ xuống, ngập ngừng nắm lấy tay của đứa trẻ mới đến, kéo lại, sau đó quyết định không muốn mình trông như một kẻ yếu đuối trước mặt người mới. Cậu giữ lấy hai khuỷu tay đứa trẻ và ôm chặt lấy nó. Cậu thực sự có thể cảm nhận được nhịp tim của đứa trẻ này, đang đập nhanh với tốc độ tăng gấp ba lần.

Kalisha cúi xuống, ôm lấy mặt đứa bé và nhìn thẳng vào mắt nó. Thằng nhóc ngừng la hét. Bây giờ chỉ còn tiếng thở gấp gáp của nó. Cậu nhóc nhìn Kalisha, đầy mê hoặc, và Luke chợt hiểu ý của cô ấy khi nói rằng đứa trẻ này quấy rầy đầu cô.

“Cậu nhóc là một TP, đúng không? Giống như cậu?”

Kalisha gật đầu. “Chỉ là cậu bé mạnh hơn tớ rất nhiều, hay bất kỳ TP nào khác từng ở Khu nửa trước này trong quãng thời gian tớ ở đây. Đi nào, hãy đưa cậu bé vào phòng tớ.”

“Tớ có thể vào không?” Helen hỏi.

“Tùy ý, cưng à.” Kalisha nói. “Tớ chắc là Lukey đây rất thích quang cảnh này.”

Helen đỏ bừng mặt. “Có lẽ tớ sẽ thay đồ trước đã.”

“Cứ làm gì cậu muốn”, Kalisha nói rồi quay sang cậu nhóc. “Em tên gì?”

“Avery.” Tiếng nói của cậu nhóc khàn cả đi bởi khóc lóc và la hét. “Avery Dixon.”

“Chị là Kalisha. Em có thể gọi chị là Sha, nếu em muốn.”

“Nhưng nhớ đừng gọi chị ấy là bé”, Luke nói thêm.