◄ 6 ►
“Tên cậu nhóc là Avery Dixon”, Luke nói khi cậu và Helen Simms đứng trước một cánh cửa phòng đang mở, chỉ cách máy làm đá một chút, cái máy đang kêu lách cách. “Cậu nhóc mười tuổi. Trông không giống thế nhỉ?”
Helen mở to mắt nhìn cậu chăm chú. “Thế rốt cục cậu là gì, TP ư?”
“Không.” Cậu vừa trả lời vừa quan sát tấm ảnh Tommy Pickles dán trên tường và những mô hình đồ chơi G.I. Joe trên tủ. “Tớ từng ở đây với Maureen. Bà ấy là một trong những người dọn phòng. Tớ đã giúp bà ấy thay ga giường và hơn thế nữa là chuẩn bị căn phòng chu đáo cho cậu nhóc.”
Helen nhếch mép. “Vậy ra cậu là thế- học trò cưng.”
Luke nhớ đến cú tát trời giáng của Tony vào mặt mình và băn khoăn không biết liệu Helen có sớm phải nhận cú tát đó. “Không, nhưng bà Maureen không giống như một số kẻ khác. Cậu đối xử tốt với bà ấy thì bà ấy sẽ đối xử tốt với cậu.”
“Cậu ở đây bao lâu rồi, Luke?”
“Tớ đến ngay trước cậu thôi.”
“Vậy sao cậu biết ai tốt ai xấu?”
“Tớ chỉ đang nói là bà Maureen tốt thôi. Giúp tớ lấy quần áo cho cậu nhóc nào.”
Helen nhặt lấy quần và đồ lót từ tủ ngăn kéo (không quên lục lọi các ngăn còn lại), và họ bước trở về phòng Kalisha. Trên đường về, Helen hỏi xem Luke đã trải qua cuộc thí nghiệm nào như những gì George đã kể với cô chưa. Cậu nói chưa, nhưng chìa con chip trên tai mình cho cô bé xem.
“Đừng có chống đối. Tớ đã làm vậy và bị đánh.”
Cô ấy đứng sững lại. “Không thể nào!”
Cậu quay đầu để cho cô bé thấy bên má vẫn còn những vết bầm hình hai ngón tay của Tony.
“Sẽ không ai được đánh tớ cả”, Helen nói.
“Đó là một giả thuyết mà cậu sẽ không muốn thử đâu.”
Cô hất mái tóc hai màu của mình. “Tai tớ bấm lỗ rồi, nên chẳng có gì to tát hết.”
Kalisha đang ngồi trên giường và Avery ngồi kế bên. Cậu nhóc đặt mông trên một chiếc khăn tắm được gấp lại. Cô bé vuốt mái tóc ướt nhẹp mồ hôi của nó. Cậu nhóc ngước lên nhìn cô bé một cách mơ màng, như thể cô là Công chúa Tiana. Helen quăng đống quần áo về phía Luke. Cậu không hề chuẩn bị trước nên đánh rơi chiếc quần lót in đầy hình Người Nhện tạo dáng đủ các tư thế khác nhau.
“Tớ không hứng thú nhìn cái của quý tí hon của cậu nhóc. Tớ về ngủ đây. Có lẽ khi tớ thức dậy, tớ sẽ ở trong phòng mình, căn phòng thực sự của mình và tất cả chuyện này sẽ chỉ là một giấc chiêm bao.”
“Chúc may mắn với điều đó”, Kalisha nói.
Helen sải bước rời đi. Luke cúi xuống nhặt chiếc quần lót của Avery đúng lúc bắt gặp hông của cô bé lắc lư trong chiếc quần jean bạc màu.
“Ngon ha?” Kalisha nói giọng nhạt toẹt.
Luke đưa quần áo lại cho cô bé, cảm thấy hai gò má nóng bừng lên. “Tớ nghĩ vậy, nhưng tính cách của cô ấy không tốt cho lắm.”
Cậu nghĩ nói thế có thể khiến Kalisha cười - cậu thích điệu cười của cô bé - nhưng cô bé trông đượm buồn. “Nơi này sẽ hạ gục cái tính cách đó của cô ấy. Sớm thôi, cô bé ấy sẽ lúng túng và nao núng mỗi khi nhìn thấy một gã áo xanh. Cũng giống như chúng ta. Avery, em cần mặc quần áo vào. Chị và anh Lukey sẽ quay lưng lại.”
Họ quay người lại, nhìn chăm chú vào tấm áp phích phía ngoài cánh cửa phòng Kalisha vẫn đang để mở. Nó tuyên bố nơi đây là thiên đường. Phía sau họ có tiếng sụt sịt mũi và tiếng sột soạt của quần áo. Cuối cùng, Avery nói, “Em mặc xong rồi. Anh chị có thể quay lại.”
Họ quay lại. Kalisha nói, “Giờ em hãy mang chiếc quần ngủ ướt đó vào phòng tắm và treo nó bên cạnh bồn tắm nhé.”
Cậu bé làm theo mà không hỏi gì thêm, rồi lại lê bước ra. “Em làm như chị nói rồi, chị Sha.” Sự giận dữ đã biến mất khỏi giọng nói của đứa trẻ. Bây giờ cậu nhóc nghe có vẻ rụt rè và mệt mỏi.
“Ngoan lắm. Hãy trở lại giường và nằm xuống đi.”
Kalisha ngồi xuống, đặt chân Avery trên đùi cô, rồi vỗ vỗ tay vào chỗ ngồi bên cạnh. Luke ngồi xuống và hỏi Avery đã cảm thấy tốt hơn chưa.
“Em nghĩ là rồi.”
“Em biết mà.” Kalisha nói và lại bắt đầu vuốt tóc của cậu nhóc. Luke có một cảm giác - có thể nhảm nhí, có thể không - rằng có rất nhiều trao đổi đang diễn ra giữa họ. Thần giao cách cảm.
“Vậy thì”, Kalisha nói. “Hãy kể cho anh ấy một câu chuyện vui nếu em muốn, sau đó, mẹ kiếp, ngủ thôi.”
“Chị nói bậy.”
“Chắc vậy. Hãy kể cho anh ấy một câu đùa vui nào.”
Avery nhìn Luke. “Vâng. Có một tên ngốc lớn và một tên ngốc nhỏ cùng đứng trên một cây cầu, anh hình dung được không? Và tên ngốc lớn rơi khỏi cầu. Tại sao tên ngốc nhỏ lại không?”
Luke tính nói với Avery rằng trong tầng lớp lịch thiệp, mọi người không còn nói về những kẻ ngốc nữa, nhưng vì tầng lớp lịch thiệp rõ ràng không tồn tại ở đây, nên cậu chỉ nói, “Anh chịu thua.”
“Bởi vì anh ta ngốc hơn [66] một chút. Anh hiểu chứ?”
“Chắc chắn rồi. Tại sao con gà lại qua đường [67] ?”
“Để sang bên kia đường?”
“Không, bởi vì nó là con gà ngớ ngẩn. Giờ thì đi ngủ đi.”
Avery định nói gì đó khác - có lẽ một truyện cười khác vừa lóe lên trong đầu - nhưng Kalishxa đã ra hiệu cho cậu nhóc im lặng. Cô tiếp tục vuốt tóc cậu. Đôi môi cô mấp máy. Mắt Avery díp lại. Lông mi hạ xuống, rồi chậm chạp mở ra, rồi lại hạ xuống và mở ra chậm rãi hơn nữa. Sau đó khép hẳn.
“Cậu vừa làm gì đó phải không?” Luke hỏi.
“Hát cho cậu nhóc nghe một bài ru mà mẹ thường hát cho tớ.” Cô ấy nói với âm lượng chỉ lớn hơn một tiếng thì thầm, nhưng không thể giấu được sự ngạc nhiên và thích thú trong giọng nói. “Tớ không có năng khiếu hát hò, nhưng khi truyền qua suy nghĩ, giai điệu lại có vẻ không còn quá quan trọng.”
“Tớ có suy nghĩ rằng cậu bé này không hẳn quá thông minh”, Luke nói.
Cô ấy nhìn cậu thật lâu khiến mặt cậu nóng lên, giống như khi cô bắt gặp cậu đang nhìn chằm chằm vào đôi chân của Helen và khiến cậu xấu hổ. “Đối với cậu, cả thế giới này dường như không quá thông minh thì phải.”
“Không, ý tớ không phải vậy”, Luke phản đối. “Ý tớ chỉ là...”
“Bình tĩnh nào. Tớ biết ý cậu là gì, nhưng cậu bé không phải không thông minh. Chính xác thế. Là một TP mạnh không hẳn là một điều tốt. Khi cậu không biết mọi người đang nghĩ gì, cậu phải sớm bắt đầu... ừm...”
“Tìm gợi ý?”
“Đúng, chính nó. Người bình thường phải sống sót bằng việc nhìn vào khuôn mặt người khác, và đánh giá tông giọng nói mà họ đang được nghe, cũng như những lời nói. Giống như cậu phải mọc răng, để cậu có thể nhai những thứ cứng hơn. Thằng nhóc đáng thương này giống như chú thỏ Thumper trong phim hoạt hình Disney. Bất kỳ chiếc răng nào của cậu nhóc cũng không đủ tốt để nhai thứ gì khác ngoài cỏ. Nghe hợp lý chứ?”
Luke đồng tình.
Kalisha thở dài. “Học Viện là một nơi tồi tệ cho một chú thỏ Thumper, nhưng có lẽ cũng không quan trọng, vì cuối cùng tất cả chúng ta đều đến Khu nửa sau.”
“Khả năng TP của cậu nhóc đến mức nào, so với cậu chẳng hạn?”
“Mạnh hơn rất nhiều. Họ dùng BDNF để đánh giá. Tớ từng một lần nhìn thấy nó trên máy tính xách tay của bác sĩ Hendricks, và tớ nghĩ nó là một chìa khóa quan trọng, có lẽ là quan trọng nhất. Cậu là một thiên tài, cậu có biết thứ đó là gì không?”
Luke không biết, nhưng dự định sẽ tìm hiểu. Nếu như họ không tịch thu máy tính của cậu trước khi cậu kịp làm vậy.
“Dù nó là gì đi nữa, khả năng của cậu nhóc này đáng kinh ngạc. Tớ đã nói chuyện với cậu bé! Đây thực sự là thần giao cách cảm!”
“Nhưng cậu hẳn đã ở gần các TP khác, ngay cả khi họ hiếm hơn TK. Có lẽ không phải thế giới bên ngoài, mà là ở đây, chắc chắn là thế.”
“Cậu không hiểu. Có lẽ cậu không thể hiểu. Việc đó giống như khi nghe đài với âm thanh bị vặn rất nhỏ, hoặc nghe mọi người nói chuyện ngoài hiên nhà trong khi cậu đang ở dưới bếp với máy rửa bát đang hoạt động. Đôi khi những âm thanh đó gần như không tồn tại. Đây là một chuyện nghiêm túc, giống như trong một bộ phim khoa học viễn tưởng. Cậu phải chăm sóc thằng nhóc sau khi tớ đi, Luke nhé. Nó là một chú thỏ Thumper tội nghiệp, và chẳng có gì ngạc nhiên khi nó không hành xử đúng với độ tuổi của mình. Nhóc này đã có một cuộc hành trình dễ dàng từ trước tới giờ.”
Điều Luke để ý tới là sau khi tớ đi. “Cậu... có ai đó đã nói gì với cậu về việc đến Khu nửa sau sao? Lẽ nào là bà Maureen?”
“Chẳng cần ai phải nói. Ngày hôm qua tớ không phải chịu bất cứ một thí nghiệm nhảm nhí nào của bọn họ. Cũng không có mũi tiêm nào hết. Đó là một dấu hiệu chắc chắn. Nick cũng sẽ đi. George và Iris có thể sẽ ở đây lâu hơn một chút.”
Cô nhẹ nhàng ôm lấy gáy Luke, tạo ra một sự râm ran khắp người cậu.
“Tớ sẽ là chị gái của cậu trong một phút, Luke, chị gái tâm giao của cậu, vì vậy hãy nghe tớ này. Nếu cậu chỉ thích cô gái Nhạc Rock ở cái cách cô ấy lắc mông khi bước đi, thì cứ thích thôi. Quá thân mật với những người ở đây thật là một điều tệ hại. Nó sẽ khiến cậu phát rồ khi họ rời đi, mà tất cả họ đều sẽ phải đi. Nhưng cậu cần chăm sóc cậu nhóc này đến khi nào cậu còn có thể. Khi tớ nghĩ về việc Tony hoặc Zeke hoặc con chó cái Winona sẽ đánh Avery, nước mắt tớ cứ chực trào ra.”
“Tớ sẽ làm những gì có thể”, Luke nói, “nhưng tớ hy vọng cậu sẽ ở đây thật lâu. Tớ sẽ nhớ cậu.”
“Cảm ơn cậu, đó chính xác là những gì tớ đang nói.”
Họ ngồi im lặng một lúc. Luke cho rằng cậu phải đi, nhưng cậu chưa muốn. Cậu chưa sẵn sàng ở một mình.
“Tớ nghĩ tớ có thể giúp Maureen.” Cậu ấy nói với giọng rất nhỏ, hầu như không cử động môi. “Những hóa đơn thẻ tín dụng đó. Nhưng tớ phải nói chuyện với bà ấy trước.” Cô bé tròn xoe mắt và mỉm cười. “Thật chứ? Thế thì thật tuyệt.” Rồi cô ấy đặt môi mình lên tai cậu, khiến cậu rùng mình. Cậu sợ nhìn vào cánh tay của bản thân khi nó nổi da gà. “Hãy nói chuyện với bà ấy sớm. Bà ấy sẽ có một tuần nghỉ phép trong một hai ngày tới.” Giờ thì, ôi Chúa ơi, cô bé lại đặt tay lên đùi cậu, mẹ của Luke thậm chí cũng không chạm tới những chỗ như vậy. “Khi Maureen trở lại, bà ấy sẽ làm việc ở nơi nào đó khác trong ba tuần. Cậu có thể gặp bà ấy ở sảnh, hoặc trong phòng nghỉ, nhưng chỉ vậy thôi. Bà ấy sẽ không nói gì về nơi đó ngay cả khi ở khu vực an toàn để nói, vì vậy đó hẳn phải là Khu nửa sau.”
Cô bỏ môi ra khỏi tai cậu và tay cô rời khỏi đùi cậu, khiến Luke ước gì cô ấy vẫn còn những bí mật khác để truyền đạt.
“Về phòng của cậu đi.” Kalisha nhẹ nhàng nói, và tia sáng lấp lóe trong mắt cô ấy khiến cậu nghĩ rằng, cô nàng không phải là không nhận ra mình đã ảnh hưởng tới cậu như thế nào. “Gắng chợp mắt một chút nhé.”