← Quay lại trang sách

◄ 7 ►

Tiếng gõ cửa khiến cậu tỉnh dậy sau một giấc ngủ say và không mộng mị. Cậu ngồi dậy, nhìn vu vơ xung quanh, tự hỏi liệu có phải mình đã ngủ quên không đi học hay không.

Cánh cửa mở ra, và một khuôn mặt tươi cười nhìn chòng chọc vào cậu. Đó là Gladys, người phụ nữ đã đưa cậu đi gắn chip. Người đã nói với cậu rằng cậu ở đây để phụng sự. “Ú òa!” Cô ta run giọng! “Dậy thôi trời sáng rồi! Cậu đã bỏ lỡ bữa sáng, nhưng ta mang cho cậu nước cam. Cậu có thể uống trong khi chúng ta đi dạo. Nước ép tươi đấy!”

Luke nhìn thấy đèn nguồn màu xanh trên chiếc máy tính mới của mình. Nó đã tắt, nhưng nếu Gladys bước vào và ấn một phím để kiểm tra xem cậu đã lướt đọc cái gì (cậu sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta làm vậy), cô ta sẽ thấy người đàn ông vô hình của H. G. Wells với cái đầu quấn băng và đeo kính đen. Cô ta có lẽ không biết nó là gì, có lẽ sẽ nghĩ rằng đó chỉ là một loại trang web khoa học viễn tưởng hoặc bí ẩn nào đó, nhưng cô ta có thể báo cáo. Nếu vậy, họ sẽ tìm ai đó có thẩm quyền hoặc hiểu biết hơn cô ta. Một người được cho là hiếu kỳ.

“Cháu có thể xin một phút để mặc quần được chứ?”

“Ba mươi giây. Đừng để cho nước cam mất ngon.” Cô ta nháy mắt một cách gian xảo với cậu và đóng cửa lại.

Luke nhảy khỏi giường, mặc quần jean, vớ lấy áo phông và mở máy tính xách tay để xem thời gian. Cậu vô cùng ngạc nhiên khi thấy đã chín giờ. Cậu chưa bao giờ dậy muộn như thế. Trong một khoảnh khắc, cậu tự hỏi liệu có phải họ đã bỏ thứ gì đó vào thức ăn của cậu không, nhưng nếu có, cậu hẳn sẽ chẳng thức dậy vào giữa đêm.

Thật ngạc nhiên, cậu nghĩ. Mình vẫn đang cố gắng tiêu hóa chuyện này.

Cậu tắt máy tính, biết rằng dù mình có nỗ lực che giấu ngài Griffin thì cũng sẽ chẳng ích gì nếu họ đang theo dõi các tìm kiếm của cậu. Và nếu họ theo dõi máy tính của cậu, họ hẳn đã biết là cậu tìm ra cách truy cập vào New York Times. Tất nhiên, nếu bạn bắt đầu nghĩ theo hướng đó, mọi thứ sẽ là vô ích. Đó có lẽ chính xác là cách mà tay chân của Sigsby muốn cậu nghĩ - cậu và mọi đứa trẻ khác bị giữ làm tù nhân ở đây.

Nếu họ phát hiện ra, họ đã mang máy tính đi rồi, cậu tự nhủ. Và nếu họ đang theo dõi, tức là họ đã nhận ra cái tên bị nhầm trên màn hình chào mừng?

Điều đó có vẻ hợp lý, nhưng có lẽ họ chỉ đang trao cho cậu đủ không gian tự do để chờ xem cậu sẽ làm gì. Nghe thật hoang tưởng, nhưng tình huống này chính là hoang tưởng.

Khi Gladys mở cửa lần nữa, cậu đang ngồi trên giường và đi giày. “Giỏi quá!” Cô ta kêu lên, như thể Luke là một đứa trẻ ba tuổi lần đầu tiên biết tự mặc quần áo. Luke càng ngày càng không thích cô ta, nhưng khi cô ta đưa cho cậu nước hoa quả, cậu đã uống hết sạch.