← Quay lại trang sách

◄ 8 ►

Lần này khi quẹt thẻ trong thang máy, cô ta nói tầng.

“Ơn Chúa! Thật là một ngày đẹp trời!” Gladys kêu lên khi thang máy bắt đầu đi xuống. Đây có vẻ như là câu mở đầu chuẩn mực cho mọi cuộc trò chuyện của cô nàng.

Luke liếc nhìn bàn tay cô ta. “Cháu thấy cô đeo nhẫn cưới. Cô có con không, Gladys?”

Nụ cười của cô ta trở nên thận trọng. “Đó là chuyện giữa tôi, bản thân tôi và tôi.”

“Cháu chỉ tự hỏi rằng nếu cô có con, thì cô sẽ thích thú ra sao khi chúng bị nhốt ở một nơi như thế này.”

“C”, giọng nữ dịu dàng vang lên. “Đã đến tầng C.”

Không còn nụ cười trên khuôn mặt Gladys khi cô ta đưa cậu ra ngoài, giữ cánh tay cậu chặt hơn một chút so với mức cần thiết.

“Cháu cũng tự hỏi cô đối diện với bản thân như thế nào. Cháu đoán là điều này thì hơi cá nhân, phải không?”

“Đủ rồi, Luke. Ta đã mang nước cho cậu. Ta vốn không cần phải làm điều đó.”

“Và cô sẽ nói gì với con mình, nếu có ai phát hiện ra những gì đang diễn ra ở đây? Nếu chuyện đó xảy ra, cô biết đấy, xuất hiện trên bản tin. Cô sẽ giải thích với con như thế nào?”

Cô ta bước nhanh hơn, gần như kéo cậu đi, nhưng lại không biểu hiện chút giận dữ nào trên khuôn mặt; bởi vì nếu có, ít nhất cậu sẽ có được chút thoải mái khi biết cậu đã làm cô ta hiểu ra. Nhưng không. Chỉ có sự vô cảm. Đó là khuôn mặt của búp bê.

Họ dừng lại ở phòng C-17. Các kệ chất đầy dụng cụ y tế và thiết bị máy tính. Có một chiếc ghế đệm trông giống như ghế trong rạp phim, và đằng sau nó, được gắn trên cây cột thép, là thứ gì đó trông giống một chiếc máy chiếu. Ít nhất là không có dây đai trên tay ghế.

Một kỹ thuật viên đang đợi họ - ZEKE, theo như thẻ tên trên chiếc áo màu xanh của gã ta. Luke biết cái tên này. Maureen đã nói với cậu rằng hắn là một trong những kẻ xấu tính.

“Chào Luke”, Zeke lên tiếng. “Cậu cảm thấy thoải mái chứ?”

Không chắc nên trả lời thế nào, Luke chỉ nhún vai.

“Sẽ không gây rắc rối chứ? Ý ta là vậy, bé con ạ.”

“Không. Không có rắc rối.”

“Rất tốt.”

Zeke mở một chai chứa đầy chất lỏng màu xanh. Có hơi cồn mạnh phả lên và Zeke lấy ra một nhiệt kế dài ít nhất là ba mươi xăng-ti- mét. Không chắc lắm, nhưng-

“Hãy cởi quần ra và nằm xuống cái ghế kia, Luke. Hai tay đặt trên ghế.”

“Không, nếu...”

Không, nếu Gladys vẫn ở đây, cậu muốn nói vậy, nhưng cánh cửa C-17 đã đóng lại. Gladys đã đi khỏi. Có lẽ để tránh cho mình ngại ngùng, Luke nghĩ, nhưng có lẽ là vì cô ta đã chịu đủ những chuyện quái quỷ của mình. Điều đó sẽ khiến cậu thấy vui nếu không phải vì cái ống thủy tinh mà sẽ sớm thôi, chắc chắn, khám phá độ sâu chưa dò trước đây của cơ thể cậu. Nó trông giống như loại nhiệt kế mà bác sĩ thú y dùng để đo nhiệt độ của mấy con ngựa.

“Không, nếu gì cơ?” Gã ta vẩy nhiệt kế qua lại như một chiếc ba-toong của nữ nghệ sĩ diễu hành múa gậy. “Nói không với cái này sao? Xin lỗi, bé con ạ, phải làm thôi. Lệnh từ cấp trên, cậu biết đấy.”

“Một miếng dán đo nhiệt độ trên trán chẳng phải đơn giản hơn sao?” Luke nói. “Cháu cá là chú có thể kiếm được một cái tại cửa hàng tiện ích với giá một đô rưỡi. Thậm chí còn rẻ hơn nếu chú có thẻ giảm giá.”

“Để dành miệng lưỡi khôn ngoan của cậu cho đám bạn đi. Cởi quần ra và cúi xuống ghế, hoặc ta sẽ làm giúp cậu. Và cậu sẽ không thích vậy đâu.”

Luke chầm chậm bước tới chiếc ghế, cởi khuy, tụt quần, rồi cúi xuống.

“Ồ, đúng rồi, cặp trăng tròn đây rồi!” Zeke đứng trước cậu. Một tay gã cầm nhiệt kế còn tay kia cầm một lọ Vaseline. Gã nhúng nhiệt kế vào lọ rồi lấy nó ra. Một cục kem Vaseline còn dính ở đầu nhiệt kế. Với Luke, nó trông giống như điểm mấu chốt của một câu chuyện đùa tục tĩu. “Thấy không? Rất nhiều kem bôi trơn. Sẽ không đau chút nào đâu. Chỉ cần cậu thả lỏng, và tự nhủ mình rằng chừng nào cậu vẫn chưa cảm thấy cả hai tay ta đặt trên mông cậu thì trinh tiết phía sau của cậu vẫn nguyên vẹn.”

Gã ta vòng ra sau Luke, giờ cậu bé đang đứng cúi người với hai cánh tay chống trên mặt ghế và mông chổng ra. Cậu có thể ngửi thấy mùi mồ hôi ôi nồng của mình. Cậu cố gắng tự nhủ bản thân rằng cậu không phải đứa trẻ đầu tiên nhận được sự đối đãi như thế này ở trong Học Viện. Điều đó có hiệu quả một chút... nhưng thực sự, không nhiều lắm. Căn phòng này chứa đầy thiết bị công nghệ cao, nhưng gã đàn ông lại đang đo nhiệt độ theo phương pháp công nghệ thấp nhất mà ta có thể tưởng tượng được. Tại sao chứ?

Để hạ gục mình, Luke nghĩ. Để cho mình hiểu rằng mình là một con chuột bạch, và khi bạn có những con chuột bạch, bạn có thể lấy dữ liệu bạn cần theo bất kỳ cách thức lạc hậu nào bạn muốn. Và có lẽ họ thậm chí không muốn cái mẩu dữ liệu đặc thù này. Có lẽ đây chỉ là một cách để nói Nếu chúng tao có thể nhét thứ này vào mông mày, chúng tao còn có thể nhét thứ gì khác nữa? Câu trả lời là: Bất cứ thứ gì chúng tao thích.

“Sự hồi hộp đang giết chết cậu, đúng không?” Zeke nói vọng từ phía sau cậu, và gã khốn đó nhăn răng cười.