← Quay lại trang sách

◄ 9 ►

Sau màn làm nhục bằng nhiệt kế, mà có vẻ như diễn ra khá lâu, Zeke đo huyết áp của cậu, gắn máy theo dõi nồng độ ô-xy lên ngón tay cậu và kiểm tra chiều cao, cân nặng. Gã khám họng và mũi của Luke, ghi chép lại kết quả, vừa làm vừa ngân nga. Lúc này Gladys trở lại phòng, uống cà phê bằng một chiếc cốc có hình bông hoa cúc và nở nụ cười giả tạo của cô ta.

“Đến giờ tiêm rồi, cậu bé Lukey”, Zeke nói. “Cậu sẽ không gây rắc rối cho ta chứ?”

Luke lắc đầu. Điều duy nhất cậu muốn ngay bây giờ là trở về phòng và lau sạch Vaseline khỏi mông mình. Cậu chẳng có gì phải xấu hổ, nhưng dẫu sao cậu vẫn cảm thấy xấu hổ. Đáng khinh thật.

Zeke tiêm cho cậu một mũi. Không có cảm giác nóng rực. Lần này chỉ hơi đau một chút, nhói lên rồi hết.

Zeke nhìn vào đồng hồ của gã ta, đôi môi mấp máy khi đếm ngược từng giây. Luke cũng làm như vậy, chỉ không mấp máy môi. Cậu vừa đếm tới ba mươi khi Zeke hạ tay cậu xuống. “Có thấy buồn nôn không?”

Luke lắc đầu.

“Có thấy vị kim loại trong miệng không?”

Vị duy nhất Luke có thể nhận thấy là dư vị của nước cam. “Không.”

“Được rồi, tốt. Bây giờ hãy nhìn vào bức tường. Có thấy đốm nào không? Hoặc có lẽ chúng trông to hơn, như những hình tròn chẳng hạn.”

Luke lắc đầu.

“Cậu đang nói thật, đúng không cậu bé?”

“Vâng. Không đốm. Không vòng tròn.”

Zeke nhìn thẳng vào mắt cậu trong vài giây (Luke nghĩ đến việc hỏi gã ta có thấy bất kỳ đốm nào trong đó không nhưng đã kìm lại). Rồi gã ta đứng thẳng dậy, phủi bàn tay, và quay sang Gladys. “Xong rồi, đem thằng nhóc ra khỏi đây. Bác sĩ Evans muốn kiểm tra mắt cậu ta chiều nay.” Gã chỉ vào cái máy chiếu. “Bốn giờ chiều.”

Luke đã nghĩ đến việc hỏi xem kiểm tra mắt là gì, nhưng cậu thực sự không quan tâm. Cậu đói, điều này không hề thay đổi dù cho họ đã làm gì với cậu (ít nhất là cho đến giờ), nhưng điều cậu muốn hơn cả đồ ăn là được tắm rửa sạch sẽ. Cậu cảm thấy - từ duy nhất mô tả đầy đủ về cảm giác này - là mệt lả.

“Nào, cũng không tệ lắm, phải không?” Gladys hỏi cậu khi họ đang trong thang máy đi lên. “Cậu cứ lo lắng thái quá.” Luke nghĩ rằng cậu nên hỏi liệu cô ta có cảm thấy lo lắng thái quá không nếu đó là mông của cô ta. Nicky thì có thể sẽ dám hỏi, nhưng cậu không phải Nicky.

Cô ta nở nụ cười giả tạo mà cậu thấy kinh tởm hơn bao giờ hết. “Cậu đang học cách cư xử, và điều đó thật tuyệt vời. Đây là một mã cho cậu. Mà thôi, cho cậu hai mã đi. Hôm nay ta cảm thấy hào phóng.”

Cậu nhận lấy mã.

Lát sau, khi đứng gục đầu dưới vòi sen để dòng nước chảy qua tóc, cậu lại khóc nhiều hơn. Cậu giống Helen ít nhất là ở một điểm, cậu muốn tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ. Cậu sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì, có lẽ là cả linh hồn mình, để được thức dậy dưới ánh ban mai vắt ngang giường như một tấm chăn thứ hai và được cảm nhận mùi thịt xông khói nức mũi từ tầng dưới bay lên. Cậu khóc đến cạn nước mắt, và rồi cậu bắt đầu cảm thấy nhen nhóm trong tâm can mình một thứ gì, không còn chỉ là đau buồn và mất mát - mà là một thứ gì đó rắn rỏi hơn. Là sự cứng rắn mà trước đây cậu chưa từng biết đến. Thật là nhẹ nhõm khi biết nó có ở đó.

Chuyện này không phải là mơ, mà đang thực sự xảy ra, và việc thoát khỏi nơi đây dường như không còn đủ nữa. Ý chí rắn rỏi đó muốn hơn thế. Nó muốn vạch trần toàn bộ bọn bắt cóc, hành hạ trẻ em, từ mụ Sigsby xuống đến tận Gladys với những nụ cười giả tạo và gã khốn Zeke cùng với cái nhiệt kế trực tràng nhầy nhụa của hắn. Để phá sập Học Viện xuống đầu bọn chúng, cũng như Samson đã phá sập đền thờ Dagon xuống đầu dân Philistine. Cậu biết điều này không hơn gì một sự tưởng tượng đầy bực bội và bất lực của một đứa trẻ mười hai tuổi, tuy nhiên, cậu muốn làm vậy và nếu có cách để thực hiện thì cậu sẽ làm.

Như bố cậu thường hay nói, thật tốt khi có những mục tiêu. Nó có thể đưa con vượt qua những thời điểm gian nan nhất.