◄ 10 ►
Nhà ăn vắng tanh khi cậu đến, ngoại trừ một tay tạp vụ (FRED, thẻ tên của hắn ghi vậy) đang lau dọn sàn nhà. Vẫn còn quá sớm để ăn trưa nhưng trên chiếc bàn trước mặt cậu đã có sẵn một bát hoa quả có cam, táo, nho và hai quả chuối. Luke lấy một quả táo, sau đó đi ra chỗ máy bán hàng tự động và dùng một mã của mình để lấy một túi bỏng ngô. Bữa sáng của nhà vô địch, cậu nghĩ. Mẹ mà biết sẽ nổi cơn tam bành lên mất.
Cậu cầm món ăn của mình ra ngồi ở phòng chờ và nhìn ra sân chơi. George và Iris đang ngồi chơi cờ bên một chiếc bàn ăn ngoài trời. Avery đang nhún nhảy trên tấm bạt lò xo, nhảy một cách cẩn thận ở giữa tấm bạt. Không thấy bóng dáng Nicky hay Helen đâu cả.
“Tớ nghĩ đó là sự kết hợp đồ ăn tệ nhất từng thấy.” Kalisha cất tiếng.
Cậu giật nảy mình, một ít bỏng ngô bắn ra khỏi túi và rớt xuống sàn. “Ôi trời, cậu làm tớ sợ đấy.”
“Xin lỗi.” Cô ấy ngồi xổm, nhặt những mẩu bỏng rơi dưới đất và nhét vào miệng mình.
“Nhặt từ dưới đất lên ư?” Luke ngạc nhiên. “Tớ không thể tin là cậu lại làm như thế.”
“Quy tắc năm giây.”
“Theo Dịch vụ Y tế Quốc gia - ở Anh - quy tắc năm giây chỉ là chuyện hoang đường. Hoàn toàn vớ vẩn.”
“Là thiên tài nghĩa là cậu có nhiệm vụ phá hỏng ảo tưởng của mọi người sao?”
“Không, tớ chỉ...”
Cô bé mỉm cười và đứng dậy. “Đùa cậu đấy, Luke. Cô Nàng Thủy Đậu chỉ đang đùa cậu thôi. Cậu không sao chứ?”
“Tớ ổn.”
“Cậu có phải kiểm tra nhiệt độ trực tràng không?”
“Có. Đừng nói về chuyện này.”
“Được rồi. Cậu có muốn chơi bài trong lúc chờ giờ ăn trưa không? Nếu cậu không biết chơi thì tớ có thể dạy cậu.”
“Tớ biết chơi, nhưng tớ không muốn. Tớ chắc sẽ về phòng mình một lúc.”
“Để suy nghĩ về tình cảnh của bản thân à?”
“Đại khái vậy. Gặp lại cậu vào bữa trưa nhé.”
“Chúng ta có hẹn lúc chuông reo đấy nha.” Cô bé nói. “Vui lên nào anh hùng bé nhỏ, và đập tay nào.”
Cô bé giơ bàn tay lên và Luke thấy thứ gì đó được kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ. Cậu ấn lòng bàn tay màu trắng của mình vào bàn tay màu nâu của cô bé, và mảnh giấy đã được gấp gọn ấy chuyển từ tay cô bé sang tay cậu.
“Hẹn gặp lại”, cô ấy đi ra sân chơi.
Trở lại phòng, Luke nằm xuống giường, quay mặt vào trong tường và mở tờ giấy hình vuông được gấp nhỏ. Chữ viết của Kalisha rất nhỏ và rất ngay ngắn.
Hãy gặp Maureen bên máy làm đá gần phòng Avery càng sớm càng tốt. Ném tờ giấy này vào bồn cầu và xả nước đi.
Cậu vò tờ giấy, đi vào phòng tắm, và thả tờ giấy vào bồn cầu khi cậu tụt quần xuống. Cậu cảm thấy nực cười khi làm thế, giống như một đứa trẻ đang chơi trò gián điệp, nhưng đồng thời cậu cũng không cảm thấy nực cười chút nào. Cậu rất muốn tin rằng ít nhất không có sự theo dõi nào trong cái la maison du chier [68] này, nhưng cậu không tin vậy cho lắm.
Máy làm đá. Chính là nơi Maureen đã nói chuyện với cậu hôm qua. Khá thú vị đây! Theo như Kalisha, có một vài nơi ở Khu nửa trước mà những chiếc máy nghe trộm hoạt động tậm tịt hoặc không hoạt động, nhưng Maureen dường như thích chỗ máy làm đá nhất. Có lẽ vì ở đó không có máy quay an ninh. Có lẽ đó là nơi bà ấy cảm thấy an toàn nhất, cũng có thể do máy làm đá quá ồn. Và có lẽ cậu chỉ đang đoán định dựa vào rất ít bằng chứng.
Cậu nghĩ về việc vào trang Star Tribune [69] trước khi gặp Maureen và ngồi xuống máy tính của mình. Cậu thậm chí đã tiến xa tới mức gặp Ngài Griffin, nhưng cậu dừng lại ở đó. Cậu có thực sự muốn biết không? Để biết đâu có thể sẽ lật tẩy được lũ khốn đó, lũ quái vật, dối trá, và bố mẹ cậu thực ra đã chết? Truy cập vào trang Trib để kiểm tra cũng có đôi chút giống như một anh chàng đặt cược số tiền tiết kiệm cả đời của mình vào một vòng quay roulette [70] .
Cậu quyết định không phải bây giờ. Có lẽ sẽ là sau khi quên bớt đi nỗi xấu hổ của cái nhiệt kế, nhưng không phải bây giờ. Nếu điều đó biến cậu thành kẻ hèn nhát, thì cũng đành phải vậy thôi. Cậu tắt máy tính và đi sang gian nhà phía bên kia. Maureen không ở gần máy làm đá, nhưng xe đẩy đồ giặt của bà để ở giữa đường, tới nơi mà Luke nghĩ là hành lang phòng của Avery, và cậu có thể nghe thấy bà ấy đang hát gì đó về những hạt mưa. Cậu đi đến chỗ phát ra tiếng bà ấy và thấy bà đang đặt những tấm ga trải giường mới trong một căn phòng, nó được trang trí bằng những tấm áp phích của WWF [71] với hình những gã khổng lồ cơ bắp mặc quần ngắn bó sát. Họ đều trông vô cùng dữ tợn.
“Chào bà Maureen, bà khỏe chứ?”
“Ta khỏe”, bà nói. “Lưng có đau một chút, nhưng ta đã có motrin [72] rồi.”
“Bà có muốn cháu giúp không?”
“Cảm ơn cháu, nhưng đây là phòng cuối cùng, và ta sắp xong rồi. Hai cô bé, một cậu bé. Dự kiến sẽ đến sớm. Đây là phòng cậu bé.” Bà chỉ về phía những áp phích và bật cười. “Cứ làm như thể cháu không biết vậy nhỉ.”
“Vâng, cháu nghĩ cháu sẽ lấy ít đá, nhưng không có xô đựng trong phòng cháu.”
“Xô được xếp trong một hộc nhỏ ở bên cạnh cái máy.” Bà ấy đứng thẳng dậy, đặt hai tay lên vùng thắt lưng và nhăn nhó. Luke nghe thấy tiếng cột sống kêu. “Ồ, đỡ hơn nhiều rồi. Ta sẽ chỉ cho cháu.”
“Nếu không phiền bà nhé.”
“Không phiền chút nào. Đi thôi. Cháu có thể đẩy xe giúp ta, nếu cháu muốn.”
Khi họ đi xuống hành lang, Luke nghĩ về những gì mình đã tìm hiểu xoay quanh vấn đề của Maureen, số liệu thống kê đặc biệt chỉ ra một điều đáng sợ: Dân Mỹ nợ hơn mười hai nghìn tỷ đô la. Chi tiêu nhưng không có thu nhập, chỉ có những lời hứa. Một nghịch lý mà chỉ nhân viên kế toán mới thích. Trong khi phần lớn khoản nợ này dựa trên các khoản thế chấp nhà cửa và doanh nghiệp, thì một phần đáng kể lại đến từ những tấm thẻ nhựa hình chữ nhật mà ai ai cũng để trong ví: oxycodone [73] của người tiêu dùng Mỹ.
Maureen mở một hộc đựng đồ nhỏ nằm ở bên phải máy làm đá. “Cháu có thể lấy giúp ta một cái không, để ta đỡ phải cúi xuống? Những kẻ vô ý thức đã đẩy đổ tất cả những cái xô quái quỷ này về phía sau.”
Luke vừa với tay lấy xô vừa nói nhỏ. “Kalisha có kể với cháu rằng bà đang gặp khó khăn với các tấm thẻ tín dụng. Cháu nghĩ cháu biết cách xử lý chuyện đó, nhưng phụ thuộc rất nhiều vào nơi mà bà khai báo cư trú.”
“Nơi khai báo cư trú của ta-”
“Bà sống ở bang nào?”
“Ta...” Bà đảo mắt nhanh và lén lút. “Bọn ta không được phép nói bất kỳ thông tin cá nhân nào cho những người ở đây. Có nghĩa là nếu như ai đó phát hiện ra thì ta sẽ mất việc. Còn hơn cả công việc. Ta có thể tin cháu không, Luke?”
“Cháu sẽ kín miệng.”
“Ta sống ở Vermont. Burlington. Đó là nơi ta định sẽ trở về vào tuần nghỉ của mình.” Việc kể thông tin cho cậu bé dường như đã giải phóng điều gì đó sâu thẳm trong bà, và mặc dù bà ấy nói nhỏ giọng nhưng lời lẽ vẫn trôi chảy: “Việc đầu tiên ta phải làm khi được nghỉ phép là xóa hết mớ cuộc gọi giục nợ khỏi điện thoại. Và khi ta về đến nhà, sẽ phải xóa ở cái hộp thoại trên chiếc điện thoại đó. Cháu biết đấy, nó là điện thoại bàn. Khi hộp thư thoại đầy, họ sẽ để lại những bức thư cảnh báo, những lời đe dọa trong hòm thư hoặc dưới khe cửa. Xe của ta, họ có thể tịch thu bất cứ lúc nào họ muốn, nó chỉ là một cái xe cà tàng, nhưng giờ họ đang nói đến nhà của ta! Ta đã trả hết nợ mà không cần một xu của ông ta. Ta đã giải quyết khoản vay thế chấp bằng số tiền thưởng khi đồng ý đến đây làm việc, đó là lý do tại sao ta tới đây, nhưng họ sẽ lấy căn nhà, và cái thứ-mà-cháu-nói-ấy sẽ biến mất...”
“Giá trị tài sản bị cầm cố”, Luke thì thầm.
“Đúng rồi, chính là nó.” Hai gò má vàng vọt của bà ửng đỏ lên, Luke không biết là xấu hổ hay tức giận. “Và khi họ lấy được ngôi nhà, họ sẽ muốn bán và số tiền đó không dành cho ta! Không phải cho ta, nhưng họ sẽ lấy hết số tiền. Họ nói vậy.”
“Ông ta nợ nhiều đến thế cơ ạ?” Luke kinh ngạc hỏi. Ông ta hẳn là một cỗ máy tiêu tiền.
“Đúng vậy!”
“Nói nhỏ một chút.” Cậu cầm cái xô nhựa một bên tay và tay kia mở máy làm đá. “Vermont thì tốt rồi. Bang đó không quy định về tài sản chung của vợ chồng.”
“Điều đó nghĩa là sao?”
Là thứ mà họ không muốn bà biết, Luke thầm nghĩ. Có rất nhiều thứ mà họ không muốn bà biết. Một khi bà sa lầy như bị dính chặt trên giấy dính ruồi thì chúng sẽ muốn bà mắc kẹt ở đó mãi mãi. Cậu nhặt lấy cái muỗng nhựa bên trong máy làm đá và giả vờ đập những viên đá. “Những tấm thẻ mà ông ta đã sử dụng mang tên ông ấy hay tên bà?”
“Tất nhiên là của ông ta, nhưng họ vẫn đòi nợ ta bởi vì bọn ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, và các số tài khoản là như nhau.”
Luke bắt đầu xúc đá vào... rất chậm rãi. “Họ nói họ có thể làm điều đó, và nghe có vẻ hợp lý, nhưng họ không thể. Điều đó là bất hợp pháp ở Vermont. Ở hầu hết các bang khác cũng vậy. Nếu ông ấy sử dụng thẻ của mình và chữ ký của ông ấy ở trên biên lai, thì đó là khoản nợ của ông ấy mà thôi.”
“Họ nói là của bọn ta! Của cả hai bọn ta!”
“Họ nói dối đấy”, Luke dứt khoát. “Còn về các cuộc gọi mà bà đã nói - có cuộc gọi nào sau tám giờ tối không ạ?”
Giọng bà thì thầm đến khó chịu. “Cháu đùa đấy à? Thi thoảng họ còn gọi cả lúc nửa đêm! ‘Trả nợ hoặc ngân hàng sẽ tịch thu nhà bà vào tuần tới! Khi trở về nhà, bà sẽ thấy khóa đã bị thay và đồ đạc bị quăng ra ngoài bãi cỏ!’”
Luke đã đọc về điều này và cả những chuyện tệ hơn. Bọn đòi nợ đe dọa tống bố mẹ già ra khỏi nhà dưỡng lão. Đe dọa sẽ đeo bám cả con cái của bạn để cưỡng chế tài chính. Bất cứ việc gì để có thể nhận được phần hoa hồng từ số tiền đó. “Thật may là bà gần như luôn vắng nhà và những cuộc gọi đó đều chuyển vào hộp thư thoại. Họ không cho bà dùng điện thoại ở đây sao?”
“Không! Chúa ơi, không! Nó bị khóa trong xe ta, trong... ờ, không phải ở đây. Ta từng đổi số điện thoại một lần, nhưng chúng vẫn tìm được số mới. Sao chúng có thể biết được nhỉ?” Thật dễ thôi mà, Luke nghĩ. “Bà đừng xóa các cuộc gọi đó. Hãy lưu lại. Đó sẽ là bằng chứng về mốc thời gian. Bởi nếu các văn phòng thu nợ gọi cho những khách hàng như bà sau tám giờ tối thì đó là hành động bất hợp pháp.”
Cậu đổ hết xô đá ra và bắt đầu xúc lại, thậm chí còn chậm rãi hơn trước. Bà Maureen nhìn cậu với sự sửng sốt và những tia hy vọng dần xuất hiện, nhưng Luke dường như không nhận ra. Cậu mải mê phân tích vấn đề, lần tìm những điểm mấu chốt mà có thể giúp gỡ bỏ được những nút thắt.
“Bà cần thuê một luật sư. Đừng nghĩ tới việc tìm tới mấy công ty lừa đảo ở những tờ quảng cáo treo đầy trên dây cáp, họ sẽ lấy tất cả mọi thứ của bà và sau đó sẽ đẩy bà vào tình cảnh phá sản vì vỡ nợ. Bà sẽ không bao giờ lấy lại được xếp hạng tín dụng của mình. Bà cần một luật sư có đạo đức ở Vermont chuyên về miễn trừ nợ, biết tất cả về Sắc Luật Đòi Nợ Công Bằng (FDCPA) và căm ghét những kẻ hút máu. Cháu sẽ tìm hiểu thêm và gửi cho bà một cái tên.”
“Cháu có thể sao?”
“Cháu khá chắc là có thể.” Nếu bọn họ không lấy máy tính của cậu trước, vậy thôi. “Luật sư cần tìm ra những văn phòng thu nợ nào chịu trách nhiệm thu hồi tiền. Chính là những kẻ đe dọa bà và gọi điện vào lúc nửa đêm. Các ngân hàng và công ty phát hành thẻ tín dụng chắc chắn sẽ không muốn cung cấp tên của đám bù nhìn mà họ đã thuê, nhưng nếu sắc luật FDCPA không bị bãi bỏ - mà có những người quyền lực ở Washington đang cố gắng bãi bỏ điều luật này - thì một luật sư giỏi có thể buộc họ phải cung cấp. Những kẻ gọi điện cho bà luôn luôn bất chấp luật lệ. Chúng chỉ là một đám những kẻ đê tiện làm việc ở các lò hơi [74] .”
Không khác gì những kẻ đê tiện làm việc ở đây, Luke thầm nghĩ.
“Lò hơi là-”
“Bà đừng bận tâm.” Cuộc trò chuyện này đã diễn ra quá lâu. “Một luật sư miễn trừ nợ giỏi sẽ đến ngân hàng cùng với băng ghi âm các cuộc gọi trong hộp thư thoại của bà và nói với họ rằng họ có hai lựa chọn: bỏ qua các khoản nợ hoặc sẽ ra tòa chịu trách nhiệm cho những hành vi kinh doanh bất hợp pháp. Các ngân hàng ghét phải hầu tòa và để người ta phát hiện ra rằng họ đang thuê những kẻ chẳng khác gì bọn du côn trong một bộ phim của Scorsese.”
“Cháu nghĩ là ta sẽ không phải trả tiền ư?” Maureen bàng hoàng.
Cậu nhìn thẳng vào khuôn mặt quá nhợt nhạt vì mỏi mệt của bà. “Bà đã làm gì sai ư?”
Bà lắc đầu. “Nhưng số tiền đó rất lớn. Ông ta đã sắm sửa cho nhà riêng của mình ở Albany, mua những dàn âm thanh, dàn máy tính và ti vi màn hình phẳng, ông ta có một cô bồ nhí và mua cho ả nhiều thứ, ông ta thích đến sòng bạc, và chuyện này tiếp diễn trong nhiều năm. Ta đã tin tưởng mù quáng nên không hề hay biết cho đến khi quá muộn.”
“Không có gì là quá muộn cả, đó là những gì-”
“Chào anh Luke.”
Luke giật nảy mình. Cậu quay lại và thấy Avery Dixon. “Chào em. Chơi bạt nhún lò xo có vui không?”
“Vui ạ. Nhưng rồi cũng chán. Anh biết không? Em đã bị tiêm mà em thậm chí không khóc.”
“Em giỏi lắm.”
“Anh muốn xem ti vi ở phòng chờ tới lúc ăn trưa không? Có kênh Nickelodeon, chị Iris nói vậy. Phim Bọt biển tinh nghịch và Cậu bé siêu nhân Rusty Rivets và Ngôi nhà náo nhiệt.”
“Không phải bây giờ”, Luke nói, “nhưng em cứ xem đi.”
Avery nhìn hai người họ một lúc lâu, rồi đi thẳng ra hành lang.
Khi cậu bé đi rồi, Luke quay lại với Maureen. “Không có gì quá muộn bà ạ, đó là những gì cháu đang nói. Nhưng bà phải làm nhanh lên. Hãy gặp cháu ở đây vào ngày mai. Cháu sẽ có một cái tên cho bà. Một ai đó đủ giỏi. Một người với thành tích trong quá khứ. Cháu hứa.”
“Chuyện này... con trai, chuyện này quá tuyệt để có thể tin nổi.”
Cậu thích bà gọi cậu là con trai. Cách gọi ấy cho cậu cảm giác ấm áp. Có thể hơi ngốc nghếch, nhưng đó là sự thật.
“Dù vậy, là thực. Những gì mà họ đang làm với bà mới là quá tệ để có thể tin nổi. Cháu thực sự phải đi đây. Sắp đến giờ ăn trưa rồi.”
“Ta sẽ khắc cốt ghi tâm chuyện này”, bà ấy nói và nắm chặt tay cậu. “Nếu cháu có thể...”
Những cánh cửa ở cuối sảnh bật mở. Luke đột nhiên chắc mẩm rằng cậu sẽ gặp vài hộ tá, vài kẻ xấu xa - có lẽ là Tony và Zeke - đến tìm mình. Chúng sẽ đưa cậu đến một nơi nào đó và tra hỏi cậu về những gì cậu và Maureen đã chuyện trò với nhau, và nếu cậu không nói với chúng ngay lập tức, chúng sẽ sử dụng “kỹ thuật thẩm vấn tăng cường [75] ” cho đến khi cậu khai ra mọi thứ. Cậu sẽ gặp rắc rối, nhưng rắc rối của Maureen có lẽ còn tồi tệ hơn.
“Bình tĩnh nào, Luke”, Maureen nói. “Đó chỉ là những cư dân mới thôi mà.”
Ba hộ tá mặc áo hồng đi qua cửa. Họ đang kéo các giường bệnh có bánh lăn. Hai chiếc đầu tiên là hai cô bé tóc vàng đang ngủ. Trên chiếc giường thứ ba là một cậu bé tóc đỏ thân hình vạm vỡ. Có lẽ là người hâm mộ WWF. Tất cả đều ngủ say. Khi những chiếc giường lăn bánh đến gần hơn, Luke thốt lên, “Chúa ơi, cháu nghĩ hai cô bé này là một cặp sinh đôi. Giống hệt nhau!”
“Cháu nói đúng đấy. Tên họ là Gerda và Greta. Giờ thì đi ăn trưa thôi. Ta cần phải giúp những người bạn mới này ổn định.”