← Quay lại trang sách

◄ 12 ►

Sau bữa trưa, George đề nghị đấu cầu lông ba chọi ba: cậu ấy, Nicky và Helen thi đấu với Luke, Kalisha và Iris. George cho biết nhóm của Nicky có thể có được Avery như một phần thưởng.

“Cậu nhóc không phải phần thưởng, cậu bé là một gánh nặng”, Helen nói, và xua đuổi đám bọ bu quanh cô ấy.

“Gánh nặng là gì?” Avery hỏi.

“Nếu em muốn biết thì hãy đọc suy nghĩ của chị”, Helen nói. “Ngoài ra, cầu lông chỉ dành cho những kẻ yếu đuối không biết chơi quần vợt.”

“Cậu quả thật là một đồng bạn vui tính”, Kalisha mỉa mai.

Helen quay gót đi về phía chiếc bàn và tủ đồ chơi, giơ một ngón giữa qua vai mà không ngoảnh lại. Iris đưa ra ý kiến để Nicky và George đấu với Luke và Kalisha; còn cô ấy, Iris, sẽ đứng ngoài làm trọng tài. Avery hùa theo rằng cậu có thể giúp việc trọng tài. Tất cả mọi người đều đồng ý, trận đấu bắt đầu. Khi hai bên đang hòa nhau mười điểm, cánh cửa phòng chờ bật mở và cậu trai mới đến bước ra, gần như phải cố gắng để không bước đi loạng choạng. Cậu ta trông có vẻ mụ mị bởi một loại thuốc nào đó trong cơ thể. Và trông cũng có vẻ cáu kỉnh. Luke ước chừng cậu ta cao một mét tám và có lẽ mười sáu tuổi. Cậu ta vác theo cái bụng to chình ình ở đằng trước - cái bụng chứa đầy thức ăn mà chắc sẽ trở thành bụng bia khi tới tuổi trưởng thành - nhưng hai cánh tay rám nắng của cậu ta có cơ bắp vạm vỡ và bộ cơ vai tuyệt vời, có lẽ là nhờ nâng tạ. Hai má lấm tấm tàn nhang với các nốt mụn. Đôi mắt cậu ta đỏ ngầu và cau có. Mái tóc đỏ dựng ngược lên bởi miếng che mắt ngủ. Cả đám ngừng lại và dò xét cậu ta.

Kalisha thì thầm mà không hề mấp máy môi, như một kẻ lừa đảo trong sân tù, “Đó là Người Khổng Lồ Xanh Hulk.”

Người mới dừng lại cạnh tấm bạt lò xo và quan sát những người khác. Cậu ta nói chậm rãi, ngắt quãng, như thể nghi ngờ rằng những người mà mình đang nói chuyện là người nguyên thủy chỉ hiểu bập bõm tiếng Anh. Cậu ta nói giọng miền nam. “Chuyện... quái... gì thế này?”

Avery lon ton chạy tới. “Đây là Học Viện. Chào anh, em là Avery. Anh tê...”

Đứa trẻ mới đến hất tay vào cằm Avery và xô cậu bé ngã. Không hẳn rất mạnh, mà hầu như vô thức, nhưng Avery đã nằm sõng soài trên một tấm xốp trải xung quanh tấm bạt lò xo, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ mới với vẻ mặt ngạc nhiên sững sờ. Người kia không hề để tâm đến cậu nhóc, hay những người đang chơi cầu lông, hay Iris, hay Helen - người mà giờ đây đã dừng lại việc tự chia bài cho chính mình. Cậu ta dường như đang nói chuyện với bản thân.

“Chuyện... quái... gì thế này?” Cậu ấy xua bọ một cách cáu kỉnh. Giống như Luke lần đầu tiên đến sân chơi, Nhóc Mới đã không dùng thuốc chống côn trùng. Những con bọ không chỉ bu thành đám, chúng đang đốt và lấy mẫu mồ hôi của cậu ta.

“Ồ, anh bạn”, Nicky nói. “Cậu không nên xô ngã Avester như thế. Cậu nhóc chỉ đang cố gắng tỏ ra thân thiện thôi mà.”

Đứa Trẻ Mới Đến cuối cùng cũng chịu chú ý. Cậu ta quay về phía Nick.

“Mày là... thằng quái... nào?”

“Nick Wilholm. Cậu đỡ Avery dậy đi.”

“Cái gì?”

Nick tỏ vẻ kiên nhẫn. “Cậu đẩy cậu nhóc này ngã, cậu phải đỡ cậu nhóc dậy.”

“Để em”, Kalisha nói và vội vàng chạy đến chỗ bạt lò xo. Cô bé cúi xuống đỡ lấy cánh tay Avery, nhưng Đứa Trẻ Mới Đến cũng đẩy cô bé ngã. Cô bé mất đà và ngã xấp xuống nền sỏi, trầy cả một bên đầu gối.

Nick quăng cây vợt cầu lông của mình đi và bước đến chỗ Đứa Trẻ Mới Đến, hai tay chống hông. “Bây giờ cậu có thể giúp hai người họ đứng lên. Chắc là cậu đang rất mất phương hướng, nhưng đó không phải lời bào chữa.”

“Nếu tao không làm vậy thì sao?”

Nicky mỉm cười. “Vậy thì tao sẽ cho mày nhừ tử, thằng mập ạ.”

Helen Simms ngồi bên chiếc bàn ăn ngoài trời và thích thú theo dõi. George hình như đã quyết định di chuyển ra chỗ an toàn hơn. Cậu ấy nhích về phía cửa vào phòng chờ, tránh xa Đứa Trẻ Mới Đến.

“Đừng để ý đến cậu ta nếu như cậu ta muốn trở thành một tên khốn.” Kalisha nói với Nicky. “Bọn em không sao, phải không Avery?” Cô ấy giúp cậu bé đứng dậy và bắt đầu lùi lại.

“Chắc chắn rồi”, Avery nói nhưng nước mắt một lần nữa lại chảy xuống đôi má bầu bĩnh của cậu bé.

“Mày gọi ai là thằng khốn, hả con ranh kia?”

Nick nói, “Chắc chắn là mày, vì mày là thằng khốn duy nhất ở đây.” Anh ấy tiến thêm một bước tới gần Đứa Trẻ Mới Đến. Luke thấy hứng thú bởi sự tương phản này. Đứa Trẻ Mới Đến là một cái vồ, Nicky là một lưỡi kiếm. “Mày cần phải xin lỗi.”

“Mặc mẹ mày và mặc mẹ lời xin lỗi của mày.” Đứa Trẻ Mới Đến nói. “Tao không biết chỗ này là chỗ nào, nhưng tao sẽ không ở đây. Còn giờ hãy biến đi cho khuất mắt tao.”

“Mày sẽ không đi đâu hết”, Nicky nói. “Mày sẽ còn ở đây dài, giống như bọn tao.” Anh mỉm cười nhưng miệng vẫn khép chặt.

“Dừng lại đi, cả hai người”, Kalisha nói lớn. Cô bé vòng tay qua vai Avery, và Luke chẳng cần có khả năng đọc suy nghĩ thì cũng biết cô bé đang nghĩ gì, bởi chính cậu đang nghĩ điều tương tự: Đứa Trẻ Mới Đến nặng hơn Nicky ít nhất gần ba chục cân, có thể là hơn, và mặc dù Đứa Trẻ Mới Đến có một cái bụng bự đằng trước, nhưng hai cánh tay kia là những phiến đá tảng.

“Tao cảnh cáo lần cuối.” Đứa Trẻ Mới Đến gằn giọng. “Một là xéo đi, hai là tao sẽ cho mày nằm vật ra đấy.”

George dường như đã nghĩ lại về việc trốn vào bên trong. Giờ thì cậu ấy đang đi về phía Đứa Trẻ Mới Đến, không phải phía sau, mà là phía bên cạnh cậu ta. Helen đi ngay sau George, không bước nhanh nhưng có cái dáng lắc hông hấp dẫn mà Luke say đắm. Cô bé thoáng mỉm một nụ cười theo cách rất riêng.

Khuôn mặt George như co lại do chau mày để tập trung, đôi môi mím chặt và vầng trán hằn lên những nếp nhăn. Những con bọ đang bay xung quanh đột nhiên tụ lại thành một đám và lao nhanh về phía mặt của Đứa Trẻ Mới Đến như thể bị cuốn theo một làn gió vô hình. Cậu ta đưa tay lên che mắt và xua đi đám bọ. Helen quỳ xuống sau lưng cậu ta, và Nicky đẩy mạnh tên nhóc tóc đỏ ra sau. Đứa Trẻ Mới Đến ngã sõng soài, một nửa người nằm trên nền sỏi và nửa kia trên đường trải nhựa.

Helen bật dậy rất nhanh và vênh váo bước đi, vừa cười to vừa chỉ tay. “Chết mày chưa, cho mày chừa này, thằng to xác, cho mày chừa hẳn đi nhé!”

Đứa Trẻ Mới Đến gầm lên phẫn nộ rồi bắt đầu đứng dậy. Nhưng trước khi cậu ta có thể làm được việc đó, Nick đã bước thẳng tới và cho cậu ta một cú đá vào đùi. Một cú mạnh. Đứa Trẻ Mới Đến hét lên, ôm chặt lấy cẳng chân và co gối lên ngực.

“Chúa ơi, dừng lại đi!” Iris khóc lên. “Chúng ta còn chưa gặp đủ rắc rối hay sao?”

Luke của ngày xưa có thể đã đồng tình với cô ấy, nhưng Luke mới - Luke của Học Viện - thì không. “Cậu ta là kẻ gây sự. Và có lẽ cậu ta cần chịu hậu quả.”

“Tao sẽ khiến chúng mày phải trả giá!” Đứa Trẻ Mới Đến nức nở. “Tất cả lũ chơi xấu khốn kiếp chúng mày!” Mặt cậu ta biến sắc sang màu đỏ tía đáng sợ. Luke nhận ra mình đang băn khoăn liệu một thiếu niên mười sáu tuổi thừa cân có thể bị đột quỵ hay không, và cũng nhận ra - rất tệ nhưng là thật - rằng cậu chẳng quan tâm.

Nicky quỳ một bên gối xuống. “Mày chẳng khiến được cái quái gì đâu. Giờ thì mày nghe đây, thằng mập. Bọn tao không phải là vấn đề của mày. Bọn họ mới là vấn đề của mày.”

Luke đảo mắt xung quanh và thấy ba hộ tá đứng cạnh nhau ngay bên ngoài cửa phòng chờ: Joe, Hadad và Gladys. Hadad trông không còn thân thiện nữa, và nụ cười nhừa nhựa giả tạo của Gladys đã biến mất. Trên tay cả ba người đều lăm lăm những vật dụng màu đen có gắn dây. Bọn họ chưa có động thái gì, nhưng đã sẵn sàng. Bởi vì bạn không thể để đám động vật thí nghiệm làm hại nhau, Luke thầm nghĩ. Đó là điều mà bạn không được phép để xảy ra. Đám động vật thí nghiệm rất có giá trị.

Nicky gọi, “Giúp anh đỡ tên khốn này, Luke.”

Luke nắm lấy một cánh tay của Đứa Trẻ Mới Đến và vòng qua cổ. Nick cũng làm như vậy với cánh tay còn lại của cậu ta. Da của đứa trẻ nhễ nhại mồ hôi và nóng bừng. Cậu ta thở hổn hển giữa hai hàm răng nghiến chặt. Luke và Nicky cùng nhau lôi cậu ta đứng lên.

“Nicky?” Joe gọi. “Mọi chuyện ổn chứ? Ẩu đả xong chưa?”

“Xong rồi.” Nicky đáp.

“Tốt hơn nên thế.” Hadad nói. Gã và Gladys quay trở lại vào bên trong. Joe vẫn đứng yên, tay vẫn cầm vật dụng màu đen của gã.

“Chúng tôi hoàn toàn ổn”, Kalisha nói. “Thực ra không phải là ẩu đả gì đâu, chỉ là chút...”

“Bất đồng quan điểm”, Helen bổ sung. “Hoặc gọi nó là một cuộc chạm trán vớ vẩn.”

“Anh ta không có ý xấu gì cả”, Iris nói, “Anh ta chỉ đang bối rối.” Có một sự tử tế chân thành trong giọng nói của cô ấy, khiến Luke có chút xấu hổ khi cảm thấy vui lúc Nicky đá vào chân Đứa Trẻ Mới Đến.

“Tôi sắp nôn”, Đứa Trẻ Mới Đến chợt nói.

“Không phải trên cái bạt lò xo này, cậu không được nôn ra đây.” Nicky đe dọa. “Chỗ chúng tôi chơi đấy. Lại đây nào, Luke. Giúp anh đưa cậu ta ra chỗ hàng rào.”

Có những tiếng ọc ọc từ cái bụng to ình của cậu ta. Luke và Nicky đỡ cậu ta về phía hàng rào giữa sân chơi và cánh rừng. Họ đến đó vừa kịp lúc. Đứa Trẻ Mới Đến gục đầu vào hàng rào lưới và nôn thốc nôn tháo, phun ra đống thức ăn còn sót lại mà cậu ta đã ăn khi còn ở bên ngoài, khi cậu ta còn là Đứa Trẻ Tự Do thay vì là Đứa Trẻ Mới Đến.

“Eo ôi!” Helen nói. “Ai đó đã ăn xúp kem ngô kìa, kinh quá!”

“Có khá hơn chút nào không?” Nicky hỏi.

Đứa Trẻ Mới Đến gật đầu.

“Hết rồi chứ?”

Cậu ta lắc đầu và phun ra lần nữa, lần này ít mất sức hơn. “Tôi nghĩ...” Cậu ta hắng giọng và cái đống nhầy nhụa ấy lại phun ra nhiều hơn nữa.

“Chúa ơi”, Nicky vừa nói vừa chùi má. “Lại nữa à?”

“Tôi nghĩ tôi sắp ngất rồi.”

“Không đâu”, Luke nói. Thực ra cậu không chắc về điều đó, nhưng dù sao thì lạc quan vẫn tốt hơn. “Lại chỗ bóng râm này nào.”

Đám trẻ đưa cậu ta ra ngồi ở chiếc bàn ăn ngoài trời. Kalisha ngồi xuống bên cạnh và bảo cậu ta cúi đầu xuống. Cậu ta làm theo mà không hề tranh cãi.

“Cậu tên gì?” Nicky hỏi.

“Harry Cross.” Sự hung hăng đã biến mất, cậu ta nghe chừng mệt mỏi và khiêm nhường. “Tôi đến từ Selma, Alabama. Tôi không hiểu mình đến đây như thế nào hay là chuyện gì đang xảy ra hay bất kỳ điều gì.”

“Chúng tôi có thể cho anh biết một số thứ”, Luke nói, “nhưng anh cần phải thôi ngay mấy trò nhảm nhí lại. Anh cần phải cư xử đúng mực. Chẳng cần chúng ta đánh nhau thì nơi này cũng quá đủ tồi tệ rồi.”

“Và anh cần phải xin lỗi Avery”, George lên tiếng. Không còn có chút hình ảnh vai hề nào trong cậu lúc này. “Đó là khởi đầu cho sự cư xử đúng mực.”

“Không sao đâu.” Avery nói. “Anh ấy không làm em đau.”

Kalisha không để ý tới thằng nhóc. “Hãy xin lỗi.”

Harry Cross nhìn lên. Cậu ta đưa tay quệt khuôn mặt đỏ ửng và thô kệch của mình. “Anh xin lỗi vì đã đẩy ngã nhóc.” Cậu ta nhìn quanh những người khác. “Được rồi chứ?”

“Được một nửa.” Luke chỉ vào Kalisha. “Cả cô ấy nữa.”

Harry trút một hơi thở dài. “Tôi xin lỗi, bất kể cô tên gì.”

“Tên tôi là Kalisha. Nếu khi nào chúng ta thân thiết hơn, mà có vẻ như không phải là lúc này, anh có thể gọi tôi là Sha.”

“Chỉ đừng có gọi cô ấy là bé”, Luke nói thêm. George cười lớn và vỗ vào lưng cậu.

“Sao cũng được”, Harry lẩm bẩm. Cậu ta lau cằm của mình.

Nicky lên tiếng, “Nào, giờ hết náo nhiệt rồi, tại sao chúng ta không kết thúc ván cầu lông chết tiệt...”

“Xin chào các cô gái”, Iris nói. “Các em có muốn lại đây không?”

Luke nhìn quanh. Joe đã rời đi. Có hai cô bé tóc vàng đang đứng ở vị trí của gã. Hai cô bé nắm tay nhau và gương mặt biểu cảm kinh hãi giống hệt nhau. Tất cả mọi thứ về họ đều giống hệt nhau ngoại trừ áo phông, một xanh lá và một đỏ. Luke liên tưởng tới cặp sinh đôi của Dr. Seuss.

“Lại đây nào”, Kalisha nói. “Không sao đâu. Mọi rắc rối qua rồi.”

Giá như đó là sự thật, Luke thầm nghĩ.