◄ 13 ►
Bốn giờ kém mười lăm phút chiều hôm đó, Luke ở trong phòng tìm hiểu thêm về các luật sư ở Vermont, những người chuyên về sắc luật FDCPA. Cho đến giờ, không ai hỏi cậu tại sao cậu lại quan tâm đến chủ đề đặc biệt này. Cũng không ai hỏi cậu về kẻ vô hình của H. G. Wells. Luke cho rằng cậu có thể nghĩ ra một số thử nghiệm để khám phá xem liệu họ có theo dõi cậu hay không - tra Google cách tự tử có lẽ sẽ hiệu quả - nhưng sau đó cậu quyết định làm thế thật dở hơi. Tại sao phải đánh rắn động cỏ cơ chứ? Và bởi vì chuyện ấy cũng chẳng đem lại thay đổi gì lớn so với cuộc đời mà cậu đang sống, nên có lẽ tốt hơn là không thử.
Có tiếng gõ nhẹ trên cửa. Cánh cửa đã mở ra trước khi cậu kịp hô mời vào. Đó là một hộ tá. Dáng cao ráo với mái tóc đen, tấm thẻ tên trên chiếc áo màu hồng có ghi tên cô ta: PRISCILLA.
“Kiểm tra mắt, đúng không?” Luke vừa hỏi vừa tắt máy tính của mình.
“Đúng vậy. Đi thôi.” Vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc. Sau khi gặp Gladys, Luke lại thấy điều này thật nhẹ nhõm.
Họ trở lại thang máy, sau đó xuống tầng C.
“Nơi này sâu bao nhiêu thế?” Luke hỏi.
Priscilla liếc nhìn cậu. “Không phải việc của cậu.”
“Cháu chỉ đang trò...”
“Ồ, đừng. Chỉ cần im miệng lại.”
Luke im miệng.
Quay trở lại phòng C-17 thân thuộc, Zeke đã được thế chỗ bởi một kỹ thuật viên khác với tấm thẻ tên BRANDON. Ngoài ra còn có hai gã mặc com lê, một gã cầm iPad và gã kia cầm tập hồ sơ. Không có thẻ tên nên Luke đoán họ là bác sĩ. Một gã cực kỳ cao lớn với cái bụng khiến Harry Cross cũng phải chào thua. Ông ta bước về phía trước và đưa tay ra.
“Chào, Luke. Ta là bác sĩ Hendricks, Giám đốc Vận hành Y tế.”
Luke chỉ nhìn vào bàn tay đang chìa ra, cảm thấy không có chút thôi thúc nào để nắm lấy nó. Cậu đang học dần tất cả các loại ứng xử mới. Thật thú vị, nhưng theo một cách khá kinh khủng.
Tay bác sĩ Hendricks bật cười hô hố một cách kỳ quặc, nửa thở ra và nửa hít vào. “Không sao, hoàn toàn không sao. Đây là bác sĩ Evans, phụ trách Hoạt động Nhãn khoa.” Ông ta lại cười hô hố lần nữa, vì vậy Luke phỏng đoán Hoạt động Nhãn khoa là một kiểu hài hước của mấy tay bác sĩ.
Bác sĩ Evans, một người đàn ông nhỏ bé với bộ ria mép kiểu cách, không bật cười vì trò đùa này, dù thậm chí chỉ là cười mỉm. Ông ta cũng không đề nghị bắt tay. “Vậy, cậu là một trong những tân binh của chúng tôi. Chào mừng cậu. Xin mời ngồi.”
Luke làm theo lời ông ta. Ngồi trên ghế tất nhiên tốt hơn so với việc cúi xuống ghế với cái mông trần chổng ra. Hơn nữa, cậu khá chắc chuyện này là gì. Cậu từng kiểm tra mắt trước đây. Ở trên phim, những đứa nhóc thiên tài nhí luôn luôn đeo những cặp kính dày cộm, nhưng thị lực của Luke là 20/20, ít nhất là tới thời điểm này. Cậu cảm thấy thoải mái ít nhiều cho đến khi Hendricks tiến tới cậu với một ống tiêm khác. Trái tim cậu chùng xuống khi nhìn thấy nó.
“Đừng lo, chỉ là một mũi tiêm nhanh thôi.” Hendricks lại cười hô hố, trưng ra hai cái răng cửa. “Sẽ còn tiêm nhiều đấy, giống như trong quân đội.”
“Chắc rồi, bởi vì cháu đến tuổi nhập ngũ rồi mà.” Luke nói.
“Chính xác, hoàn toàn chính xác. Ngồi yên nhé.”
Luke nhận mũi tiêm mà không hề phản kháng. Không có dấu hiệu nóng lên, nhưng rồi có thứ gì đó khác bắt đầu xảy ra. Thứ gì đó rất tệ. Khi Priscilla cúi xuống để dán lại vết tiêm, cậu bắt đầu nghẹt thở. “Cháu không thể...” Nuốt, là điều mà cậu muốn nói, nhưng cậu không thể. Cổ họng cậu chặt cứng lại.
“Cậu vẫn ổn”, Hendricks nói. “Rồi sẽ hết thôi.” Nghe có vẻ ổn nhưng gã bác sĩ còn lại đang tiến đến với một cái ống, có vẻ sẵn sàng tống thứ đó vào họng Luke nếu cần. Hendricks đặt một tay lên vai gã. “Cho cậu bé chút thời gian nữa.”
Luke nhìn chằm chằm vào họ một cách tuyệt vọng, nước dãi chảy xuống cằm, chắc chắn họ sẽ là những gương mặt cuối cùng cậu nhìn thấy... và rồi cổ họng cậu được giải thoát. Cậu kêu lên một tiếng trong khi thở hổn hển.
“Thấy không?” Hendricks nói. “Tất cả đều ổn. Jim, không cần đặt ống khí quản nữa.”
“Các ông... các ông đã làm gì cháu?”
“Không có gì đâu. Cậu vẫn ổn.”
Bác sĩ Evans đưa lại cái ống nhựa cho Brandon và đứng vào vị trí của Hendricks. Gã chiếu đèn vào hai mắt Luke, rồi lấy thước kẻ và đo khoảng cách giữa chúng. “Không đeo kính điều chỉnh khúc xạ chứ?”
“Cháu muốn biết đó là gì! Cháu không thể thở được! Cháu không thể nuốt!”
“Cậu không sao”, Evans nói. “Nuốt được là tốt rồi. Sắc mặt cậu đã trở về bình thường. Giờ thì cậu có từng đeo kính không?”
“Không”, Luke nói.
“Tốt. Tốt cho cậu đấy. Làm ơn nhìn thẳng phía trước.”
Luke nhìn vào bức tường. Cảm giác quên cách thở đã biến mất. Brandon kéo xuống một màn hình trắng, rồi giảm độ sáng của đèn.
“Hãy tiếp tục nhìn thẳng về phía trước”, bác sĩ Evans nói. “Nếu cậu rời mắt một lần, Brandon sẽ tát cậu. Nếu cậu nhìn đi chỗ khác lần thứ hai, anh ta sẽ giật điện cậu - điện áp thấp nhưng rất đau đấy. Cậu hiểu chứ?”
“Hiểu”, Luke đáp. Cậu nuốt, ổn rồi, cổ họng cậu cảm thấy bình thường, nhưng tim cậu vẫn đập nhanh gấp đôi. “Hiệp hội Y tế Hoa Kỳ có biết về những chuyện này không?”
“Cậu nên im miệng đi”, Brandon nói.
Im miệng dường như là thái độ mặc định quanh đây, Luke nghĩ. Cậu tự nhủ với bản thân mình rằng điều tồi tệ nhất đã qua, còn giờ chỉ là một bài kiểm tra mắt, những đứa trẻ khác đã trải qua điều này và chúng vẫn ổn, nhưng cậu vẫn tiếp tục nuốt, để xác nhận rằng cậu vẫn có thể nuốt được. Họ sẽ chiếu bảng kiểm tra thị lực, cậu sẽ đọc nó, và việc này sẽ kết thúc.
“Nhìn thẳng về phía trước”, Evans gần như lầm bầm. “Nhìn vào màn hình và không nhìn đi chỗ khác.”
Tiếng nhạc ngân lên - tiếng đàn violin với những bản nhạc cổ điển. Nó chắc là để giúp làm dịu không khí, Luke nghĩ vậy.
“Priss, bật máy chiếu.” Evans nói.
Thay vì bảng kiểm tra thị lực, một chấm xanh lam xuất hiện ở giữa màn hình, khẽ dao động, như thể nó có nhịp tim. Một chấm đỏ xuất hiện bên dưới nó, khiến cậu nghĩ về HAL - “Tôi xin lỗi, Dave.” Tiếp theo là một chấm xanh lục. Các chấm màu xanh lá và đỏ dao động cùng nhịp với chấm màu xanh lam, sau đó cả ba bắt đầu chớp bật chớp tắt. Những chấm khác bắt đầu xuất hiện, đầu tiên là từng chấm một, sau đó là hai chấm một, rồi đến hàng tá. Chẳng mấy chốc, màn hình đã chật kín hàng trăm chấm màu nhấp nháy.
“Nhìn vào màn hình”, Evans lầm bầm. “Màn hììììình. Không nhìn nơi khác.”
“Vậy nghĩa là nếu cháu không tự mình nhìn thấy chúng, ông sẽ chiếu chúng lên. Giống như kiểu mồi nước cho máy bơm, hay kiểu vậy? Điều đó không...”
“Câm miệng”, lần này là Priscilla.
Bây giờ các chấm bắt đầu xoáy tròn. Chúng rượt đuổi nhau điên cuồng, một số có vẻ xoắn lại, một số tụm lại, một số lại tạo thành những hình tròn to ra rồi nhỏ đi rồi chồng chéo lên nhau. Tiếng violin gấp gáp hơn, giai điệu cổ điển nhẹ nhàng biến thành một thứ gì đó như nhạc dân vũ. Các chấm lúc này không chỉ di chuyển, mà chúng giờ đã biến thành một bảng quảng cáo điện tử ở quảng trường Thời đại với các mạch điện bị chập cháy, cùng các hình ảnh ảo giác như thể là hậu quả của việc bị suy nhược thần kinh. Luke bắt đầu cảm thấy như cậu đang suy sụp. Cậu nghĩ về chuyện Harry Cross nôn qua hàng rào lưới và biết rằng cậu sắp sửa làm điều tương tự nếu cậu cứ nhìn vào cuộc đua điên rồ của những chấm màu, và cậu không muốn nôn, vì chắc sẽ phun hết lên chính đùi mình, điều đó...
Brandon tát cậu, mạnh và đau. Tiếng ồn như tiếng pháo nổ vừa gần vừa xa. “Nhìn màn hình, bé.”
Thứ gì đó âm ấm chảy xuống môi trên của cậu. Gã chó chết này đã đánh vào mũi mình và cả má mình, Luke nghĩ, nhưng dường như không quan trọng. Những đốm xoáy đó đang xâm nhập vào đầu cậu, xâm chiếm não cậu như viêm não hay viêm màng não. Dù sao thì nó cũng là một kiểu nào đó liên quan đến não.
“Được rồi, Priss, tắt đi”, Evans nói, nhưng chắc hẳn cô ta không nghe thấy, vì các chấm màu không biến mất. Chúng tỏa ra rồi chụm lại, lần sau lại lớn hơn lần trước: tỏa ra và chụm lại, tỏa ra và chụm lại. Chúng trở thành những vật thể ba chiều, thoát khỏi màn hình, lao về phía cậu, rồi giật ngược về phía sau, lao về phía trước, lao...
Cậu đã nghĩ Brandon đang nói gì đó về Priscilla, nhưng chắc cậu chỉ đang tưởng tượng? Và có ai đó thực sự đang la hét? Nếu vậy, lẽ nào là cậu chăng?
“Cậu bé ngoan, Luke, giỏi lắm, cậu đã làm rất tốt.” Giọng của Evans vang lên từ xa xăm. Từ một chiếc máy bay không người lái bay cao tít trên tầng bình lưu. Có lẽ từ mặt tối của mặt trăng.
Nhiều chấm màu hơn. Lúc này chúng không chỉ ở trên màn hình mà còn ở trên tường, xoay tròn trên trần nhà, xung quanh cậu, bên trong cậu. Vài giây cuối cùng trước khi cậu bất tỉnh, chúng như đang thay thế bộ não của cậu. Cậu thấy hai bàn tay mình bay lên giữa những chấm sáng, thấy các đốm màu nhảy tung tăng và rượt đuổi nhau trên da cậu, nhận ra rằng cậu quẫy đạp từ bên này sang bên kia trên ghế.
Cậu cố gắng nói tôi đang co giật, các người đang giết tôi, nhưng tất cả những gì cậu thốt ra được chỉ là một tiếng ọc ọc khốn khổ. Sau đó, các chấm màu biến mất, cậu rơi khỏi ghế, rơi vào bóng tối, và điều đó thật nhẹ nhõm. Chúa ơi, thật nhẹ nhõm.