← Quay lại trang sách

◄ 14 ►

Cậu bị tát cho tỉnh dậy. Không phải là những cái tát mạnh, không giống như cái tát làm mũi cậu chảy máu (nếu điều đó thực sự đã xảy ra), nhưng cũng không phải là những cái tát yêu. Cậu mở mắt và thấy mình đang nằm trên sàn. Là một căn phòng khác. Priscilla quỳ một chân bên cạnh cậu. Cô ta là người đã thực hiện những cái tát. Brandon và hai gã bác sĩ đứng bên cạnh theo dõi. Hendricks vẫn cầm iPad, Evans vẫn cầm tập hồ sơ.

“Cậu ta tỉnh rồi”, Priscilla nói. “Cậu đứng lên được không, Luke?”

Luke không biết mình có thể đứng lên hay không. Bốn hoặc năm năm trước, cậu đã nằm bẹp vì bị viêm họng và sốt cao. Giờ thì cậu cảm giác giống y hệt lúc đó, như thể một nửa người cậu đã thoát ra khỏi cơ thể và bay vào bầu khí quyển. Miệng cậu có mùi hôi và vết tiêm mới nhất thì ngứa phát rồ. Cậu có thể cảm thấy cổ họng mình vẫn bị nghẹn khi nuốt, thật kinh khủng.

Brandon không cho Luke cơ hội kiểm tra đôi chân, gã tóm lấy cánh tay cậu và kéo cậu đứng dậy. Luke đứng đó, lảo đảo.

“Tên cậu là gì?” Hendricks hỏi.

“Luke... Lucas... Ellis.” Những lời này dường như không phải đến từ miệng cậu mà từ nửa cơ thể đã tách ra và đang lơ lửng trên đầu cậu. Cậu mệt lả. Khuôn mặt cậu đau nhức vì những cái tát liên hồi, và mũi cậu đau đớn. Cậu đưa một bàn tay lên (nó trôi lên từ từ, như thể đưa qua một làn nước) xoa lớp da phía trên môi, và nhìn những vệt máu khô trên ngón tay một cách bình thản. “Cháu đã ngất đi bao lâu rồi?”

“Cho thằng bé ngồi xuống”, Hendricks nói.

Brandon nắm lấy một cánh tay của cậu, Priscilla nắm tay kia. Họ đưa cậu đến một cái ghế (một cái ghế tựa đơn giản không có dây đai, tạ ơn Chúa). Nó được đặt trước một cái bàn. Evans đang ngồi sau bàn, trên một cái ghế tựa khác. Ông ta có một chồng thẻ trước mặt. Thẻ to như những cuốn sách bìa mềm và mặt sau trơn màu xanh dương.

“Cháu muốn về phòng mình”, Luke nói. Giọng cậu dường như vẫn không phải phát ra từ miệng cậu, nhưng gần hơn một chút. Có lẽ vậy. “Cháu muốn nằm. Cháu cảm thấy ốm quá.”

“Cảm giác mất phương hướng của cậu sẽ qua thôi”, Hendricks nói, “Mặc dù vậy, bỏ bữa tối có lẽ sẽ tốt hơn cho cậu. Giờ tôi muốn cậu chú ý đến bác sĩ Evans. Chúng tôi có một bài kiểm tra nhỏ cho cậu. Khi hoàn thành, cậu có thể về phòng và... ừm... thư giãn.”

Evans nhặt tấm thẻ đầu tiên và nhìn vào nó. “Đây là gì?”

“Một tấm thẻ”, Luke nói.

“Giữ trò đùa đó cho trang YouTube của cậu đi”, Priscilla nói và tát cậu. Cái tát đó mạnh hơn nhiều so với khi cô ta tát cho cậu tỉnh lại.

Tai Luke bắt đầu ù đi, nhưng ít nhất cậu cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Cậu nhìn Priscilla và thấy cô ta không ngần ngại. Không hối hận. Không đồng cảm. Không gì cả. Luke nhận ra rằng đối với cô ta, cậu không phải là một đứa trẻ. Trong suy nghĩ, cô ta đã có sự phân biệt rõ ràng. Cậu là một đối tượng thử nghiệm. Bạn khiến chúng làm theo những gì bạn muốn, và nếu chúng không làm theo, bạn sẽ thực hiện thứ mà các nhà tâm lý học gọi là tăng cường tiêu cực. Và khi các cuộc thử nghiệm hoàn tất? Bạn xuống phòng nghỉ uống cà phê, ăn bánh quy và nói về đám trẻ của riêng bạn (những đứa trẻ thực sự) hoặc là càm ràm về chuyện chính trị, thể thao hay bất cứ chuyện gì khác.

Nhưng chẳng phải là cậu đã biết điều đó ư? Cậu cho là vậy, chỉ là việc biết và tiếp nhận sự thật rằng cái tát khiến da cậu đỏ ửng lại là hai chuyện khác nhau. Luke có thể nhìn trước rằng đến một lúc nào đó - chẳng bao lâu nữa đâu - cậu sẽ co rúm lại mỗi khi ai đó giơ tay lên với cậu, thậm chí dù chỉ để bắt tay hoặc đập tay.

Evans cẩn thận đặt tấm thẻ sang một bên, và rút một cái khác từ chồng thẻ. “Thế còn cái này, Luke?”

“Cháu đã nói với ông, cháu không biết! Làm sao cháu biết được cái...”

Priscilla tát cậu lần nữa. Tai Luke ù hơn và cậu rơm rớm nước mắt. Cậu không thể kìm lại được. Cậu từng nghĩ rằng Học Viện là một cơn ác mộng, nhưng đây mới là cơn ác mộng thực sự, bị mất nửa hồn xác và bị yêu cầu mô tả những thông tin mà cậu không thể nhìn thấy trên những tấm thẻ, rồi bị ăn tát khi nói không biết.

“Cố gắng nào, Luke.” Hendricks thì thầm vào bên tai chưa bị ù của cậu.

“Cháu muốn về phòng mình. Cháu mệt. Và cháu thấy phát ốm.”

Evans lại đặt tấm thẻ thứ hai sang một bên và rút lấy một tấm thứ ba. “Đây là gì?”

“Các ông lầm rồi.” Luke nói. “Cháu là TK chứ không phải là TP. Có lẽ Kalisha có thể nói cho các ông biết trên các tấm thẻ đó có gì, và chắc chắn Avery có thể, nhưng cháu không phải TP!”

Evans đưa lên tấm thẻ thứ tư. “Đây là gì? Không tát nữa. Nói cho tôi biết, hoặc lần này Brandon sẽ giật điện cậu bằng dùi cui điện của anh ta, và sẽ đau đấy. Có lẽ cậu sẽ không phải chịu cơn co giật nào khác, nhưng cũng có thể có, cho nên, Luke, hãy nói cho tôi biết nó là gì?”

“Cầu Brooklyn!” Cậu hét lên. “Tháp Eiffel! Brad Pitt mặc lễ phục, một con chó, Indy 500 [76] , tôi không biết!”

Cậu chờ đợi cái dùi cui điện - một loại nào đó của hãng Taser, cậu đoán vậy. Có thể nó sẽ kêu tanh tách, hoặc có thể tạo ra những tiếng ro ro. Hoặc cũng có lẽ nó sẽ chẳng tạo ra âm thanh nào cả và cậu chỉ giật mạnh người một cái rồi ngã vật xuống sàn, co giật và sùi bọt mép. Nhưng thay vì vậy, Evans đặt thẻ sang một bên và ra hiệu cho Brandon rời đi. Luke không hề cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu nghĩ, ước gì mình đã chết. Chết và thoát khỏi tất cả chuyện này.

“Priscilla”, Hendricks nói, “Đưa Luke về phòng cậu ấy.”

“Vâng, thưa bác sĩ. Bran, hãy giúp tôi đưa thằng nhóc đến thang máy.”

Khi họ đưa cậu tới đó, Luke cảm thấy được tái hợp, tâm trí cậu trở lại cơ thể. Họ thực sự đã tắt máy chiếu hay chưa? Và cậu vẫn tiếp tục nhìn thấy những chấm tròn đó hay không?

“Các người lầm rồi.” Miệng và cổ họng của Luke khô khốc. “Tôi không phải là thứ mà các người gọi là TP. Cô biết điều đó mà, đúng không?”

“Sao cũng được”, Priscilla lạnh lùng đáp. Cô ta quay sang Brandon, với một nụ cười thực sự biến cô ta thành một người khác. “Tôi sẽ gặp lại anh sau, phải không?”

Brandon cười nhăn nhở. “Chắc chắn rồi.” Gã ta quay sang Luke, đột nhiên giơ nắm đấm và tung thẳng nó vào mặt Luke. Gã ta dừng lại cách mũi Luke khoảng hai phân, nhưng Luke co rúm người lại và khóc. Brandon cười hả hê, và Priscilla cười với anh ta một nụ cười độ lượng, ý rằng nó chỉ là trẻ con thôi mà.

“Đừng trêu chọc cô ấy, Luke.” Brandon nói, rồi nghênh ngang đi xuống hành lang tầng C, cây dùi cui điện lủng lẳng bên hông gã.

Quay trở lại hành lang chính - mà giờ Luke đã hiểu khu vực đó là một chái nhà của ký túc xá, hai cô bé Gerda và Greta đang đứng đó và tròn xoe mắt nhìn một cách sợ hãi. Chúng nắm tay nhau và ôm những con búp bê cũng giống y hệt nhau, gợi cho Luke nhớ về những cặp song sinh trong một bộ phim kinh dị xưa cũ nào đó.

Priscilla đưa cậu đến cửa và quay đi mà không hề nói lời nào. Luke bước vào phòng và thấy rằng chẳng có ai đến lấy laptop của mình cả, rồi đổ gục xuống giường, thậm chí không buồn cởi giày. Cậu ngủ một mạch năm tiếng đồng hồ.