◄ 15 ►
Bà Sigsby đã đợi sẵn khi tay bác sĩ Hendricks, bí danh Donkey Kong, bước vào một buồng riêng nằm ngay cạnh phòng làm việc của bà. Bà ta đang ngồi trên chiếc ghế xô pha nhỏ. Ông ta đưa cho bà một tập tài liệu. “Tôi biết bà thích bản in giấy, cho nên bản in của bà đây. Nó sẽ khiến bà vui lên nhiều đấy.”
Bà ta không mở tài liệu. “Nó không thể khiến tôi vui hay buồn được, Dan. Đây là những thí nghiệm của anh, những cuộc thử nghiệm thứ cấp của anh và dường như không có kết quả tốt đẹp gì.”
Ông ta hếch cằm lên một cách ngang ngạnh. “Agnes Jordan. William Gortsen. Veena Patel. Hai hoặc ba đứa trẻ khác tên gì mà tôi quên béng mất rồi. Donna gì gì đó. Ta có kết quả tuyệt đối với tất cả bọn chúng.”
Bà ta thở dài và mân mê lọn tóc mỏng của mình. Hendricks nghĩ rằng Siggers có khuôn mặt của một con chim: cái mũi nhọn thay cho cái mỏ, nhưng đôi mắt nhỏ tham lam thì y như nhau. Một khuôn mặt chim cùng với bộ não quan liêu ẩn đằng sau nó. Vô vọng, thực sự vô vọng. “Và hàng tá nhãn hồng cho những đứa trẻ mà anh không có chút kết quả nào.”
“Có lẽ đúng vậy, nhưng bà thử nghĩ mà xem”, ông ta nói thế, bởi vì điều ông ta thực sự muốn nói - Sao bà có thể ngu ngốc vậy? - sẽ khiến ông gặp một mớ rắc rối. “Nếu khả năng ngoại cảm và di chuyển đồ vật được kết hợp lại, như các thí nghiệm của tôi đã chỉ ra là khả thi, thì sẽ có thể xuất hiện những khả năng ngoại cảm tiềm ẩn khác chỉ chờ được đánh thức. Những điều lũ trẻ này có thể làm, thậm chí ngay cả những đứa giỏi nhất, có thể mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Giả sử chữa bệnh bằng tâm linh thực sự là một năng lực? Giả sử một khối u nguyên bào thần kinh đệm như khối u đã giết chết John McCain có thể được chữa khỏi chỉ bằng sức mạnh tinh thần? Giả sử những khả năng này chuyển sang mục đích kéo dài sự sống, có lẽ là một trăm năm mươi năm, hay thậm chí lâu hơn nữa thì sao? Mục đích mà ta sử dụng bọn trẻ không nhất thiết phải là kết quả cuối cùng, nó có thể chỉ là bước khởi đầu thôi!”
“Tôi đã nghe tất cả những điều này trước đây rồi”, bà Sigsby nói. “Và đọc nó trong cái mà anh tự hào gọi là bản tuyên bố sứ mệnh của anh.”
Nhưng bà không hiểu, ông ta nghĩ. Stackhouse cũng không. Evans thì hiểu, có lẽ vậy, nhưng thậm chí cậu ta cũng không nhìn thấy những tiềm năng to lớn. “Không phải là thằng nhóc Ellis hay Iris Stanhope đặc biệt giá trị. Chúng tôi không vô cớ mà gán nhãn hồng cho chúng.” Ông ta huýt một tiếng và phẩy tay.
“Hai mươi năm trước thì điều đó đúng hơn là bây giờ”, bà Sigsby nói. “Thậm chí là mười năm.”
“Nhưng...”
“Đủ rồi, Dan. Thằng nhóc Ellis có dấu hiệu của TP hay là không?”
“Không, nhưng cậu ta tiếp tục nhìn thấy ánh đèn sau khi tắt máy chiếu, mà chúng tôi tin là một dấu hiệu. Một dấu hiệu rõ ràng. Nhưng không may là cậu ta bị co giật. Mà như bà đã biết, điều này không hề bất thường.”
Bà ta thở dài. “Tôi không phản đối việc anh tiếp tục thử nghiệm với Đèn Stasi, Dan, nhưng trong chuyện này anh nên nhìn xa. Mục đích chính của chúng ta là tìm cư dân dự bị cho Khu nửa sau. Đó mới là điều quan trọng, là mục tiêu chính. Bất kỳ kết quả phụ nào khác đều không phải là mối quan tâm lớn. Ban quản lý không hứng thú với đương lượng tâm linh trong thuốc Rogaine.”
Hendricks giật mình như thể ông vừa bị bà ta dội một gáo nước lạnh lên đầu. “Một loại thuốc tăng huyết áp được chứng minh là có khả năng làm mọc tóc trên những cái đầu hói của đám dân ngoại ô thì làm sao mà giống được một phương pháp có thể thay đổi tiến trình tồn vong của nhân loại!”
“Có lẽ là không, và có lẽ nếu các cuộc thử nghiệm của anh mang đến kết quả thường xuyên hơn thì tôi - và cả những người trả lương cho chúng ta - chắc sẽ hứng thú hơn. Nhưng tất cả những gì anh có bây giờ chỉ là một vài may mắn ngẫu nhiên.”
Ông mở miệng định phản đối, nhưng rồi lại khép lại khi bà ta quăng cho ông cái nhìn ngăn cấm nhất của mình.
“Anh có thể tiếp tục các cuộc thử nghiệm của mình trong thời gian này và hãy hài lòng với điều đó. Anh nên như vậy, khi cân nhắc đến việc chúng ta đã mất một vài đứa trẻ vì những thử nghiệm đó rồi đấy.”
“Những đứa nhãn hồng”, ông ta nói và lại phát ra tiếng huýt phản đối.
“Anh cứ làm như chúng nhan nhản vậy”, bà ta nói. “Có lẽ từng là như thế, nhưng giờ thì không, Dan. Không còn như thế nữa. Nhân tiện, đây là một tập hồ sơ cho anh.”
Là một tập hồ sơ màu đỏ được đóng dấu CHUYỂN ĐI.