◄ 21 ►
Sáng hôm sau, Joe và Hadad đưa cậu trở lại tầng C, ở đó họ cho cậu uống dung dịch thuốc cản quang barium [79] . Tony đứng cạnh với cái dùi cui điện của hắn, sẵn sàng cho một cú chích điện nếu Luke có bất kỳ phản kháng nào. Sau khi uống hết, cậu được đưa đến một căn buồng chỉ to bằng cỡ một gian buồng tắm ở trạm dừng nghỉ trên đường cao tốc và chụp X-quang. Tất cả đều ổn, nhưng khi rời khỏi căn buồng, cậu bị chuột rút và cúi gập người xuống.
“Đừng có phun ra sàn đấy”, Tony nói. “Nếu định phun ra thì phun vào bồn rửa trong góc kia kìa.”
Đã quá muộn. Bữa sáng đang tiêu hóa dở của Luke đã bị phun ra cùng với dung dịch thuốc cản quang nhão nhoét.
“Ôi, chết tiệt. Giờ thì mày sẽ phải lau sạch nó, tao muốn mày phải dọn cái sàn này sạch bóng như gương.”
“Tôi sẽ dọn.” Hadad nói.
“Dọn cái con khỉ.” Tony không nhìn gã ta hay lên giọng, nhưng Hadad lưỡng lự. “Anh có thể lấy chổi lau và xô. Phần còn lại là việc của Luke.”
Hadad lấy đồ dọn dẹp. Luke cố gắng đổ đầy xô nước từ bồn rửa ở góc phòng, nhưng cậu vẫn đau quặn bụng, còn hai cánh tay quá run rẩy để có thể đặt cái xô xuống mà không làm nước xà phòng bị đổ văng ra tung tóe. Joe giúp và thì thầm vào tai cậu “Gắng lên, nhóc.”
“Đưa cho nó cây lau nhà”, Tony nói, và Luke hiểu - theo cách hiểu mới của mình - rằng Tones già đang tận hưởng.
Luke lau rồi cọ sàn nhà thật sạch. Tony theo dõi cậu làm, sau đó tuyên bố là chưa chấp nhận được và yêu cầu cậu lau dọn lần nữa. Cơn chuột rút đã qua, và lần này cậu có thể tự mình xách xô lên và đặt xô xuống. Hadad và Joe ngồi bàn luận về cơ hội thắng của Yankees và San Diego Padres, rõ ràng là những đội mà họ yêu thích. Trên đường trở ra thang máy, Hadad vỗ lưng cậu và nói, “Làm tốt lắm, Luke. Có mã cho cậu ấy chứ, Joey? Tôi hết sạch mã rồi.”
Joe đã đưa cho cậu bốn mã.
“Những thí nghiệm này nhằm mục đích gì?” Luke đặt câu hỏi.
“Rất nhiều”, Hadad nói. “Đừng bận tâm đến nó.”
Có lẽ đó là lời khuyên ngu ngốc nhất mà gã từng đưa ra, Luke thầm nghĩ. “Cháu có bao giờ được ra khỏi nơi này không?”
“Hoàn toàn được chứ.” Joe nói. “Dù vậy, cậu sẽ không nhớ bất cứ điều gì.”
Gã nói dối. Lại nữa, cảm giác này không giống như là là đọc-tâm, ít nhất là như cái cách mà Luke đã luôn tưởng tượng - nghe được những lời nói trong đầu gã (hoặc nhìn thấy chúng, giống như dòng tin tức chạy ở dưới bản tin truyền hình); chỉ đơn giản là cậu biết, giống như không thể phủ nhận lực hấp dẫn hay tính vô tỷ của căn bậc hai của hai.
“Còn bao nhiêu thử nghiệm nữa?”
“Ồ, nhiều đấy”, Joe đáp.
“Chỉ có điều là đừng có nôn ra những chỗ sàn nhà mà Tony Fizzale đi qua.” Hadad nói và cười hả hê.