← Quay lại trang sách

◄ 22 ►

Một người dọn phòng mới đang hút bụi sàn trong phòng Luke khi cậu trở về. Người phụ nữ này - JOLENE, theo như thẻ tên của cô - có dáng người đầy đặn ở tuổi đôi mươi.

“Bà Maureen đâu ạ?” Luke hỏi, mặc dù cậu biết rất rõ. Đây là tuần nghỉ của Maureen, và khi bà ấy trở lại, có thể sẽ không phải ở nơi này của Học Viện, ít nhất là trong một khoảng thời gian. Cậu hy vọng bà ở Vermont, giải quyết xong việc với gã chồng trốn nợ của bà, nhưng cậu sẽ nhớ bà... mặc dù cậu cho rằng cậu có thể gặp bà ở Khu nửa sau khi đến lượt cậu tới đó.

“Mo-Mo đang nghỉ làm để đi đóng phim với Johnny Depp rồi”, Jolene nói. “Một trong những bộ phim về cướp biển mà tất cả trẻ con đều yêu thích. Bà ấy tự giương cờ Jolly Roger [80] rồi.” Cô ta phá lên cười, rồi nói. “Sao cậu không biến khỏi đây trong khi ta dọn dẹp nhỉ?”

“Bởi vì cháu chỉ muốn ngả lưng. Cháu thấy không khỏe.”

“Ồ, muốn-muốn-muốn”, Jolene nhại. “Đám trẻ con vô dụng chúng mày. Có người dọn phòng, có người nấu ăn, có ti vi của riêng mình... Mày nghĩ tao có một chiếc ti vi trong phòng lúc còn nhỏ sao? Hay là phòng tắm riêng? Tao có ba chị em gái và hai anh em trai và cả lũ bọn tao đã phải đánh nhau để tranh giành.”

“Chúng cháu phải nuốt barium và nôn ra. Cô nghĩ là cô muốn thử chút không?”

Mình ngày càng giống Nicky, Luke thầm nghĩ, và điều đó thì có gì sai? Thật tốt khi có hình mẫu tích cực.

Jolene quay sang và khua đầu ống hút bụi về phía cậu. “Mày có muốn thử cảm giác bị cái thứ này gõ lên đầu không hả?”

Luke rời đi. Cậu đi chầm chậm dọc theo các hành lang phòng ở nối tiếp nhau, phải dừng lại hai lần để dựa vào tường khi những cơn chuột rút xuất hiện. Ít nhất là chúng đã giảm bớt cả về tần suất lẫn mức độ. Trước khi cậu tới phòng chờ bỏ hoang nhìn ra tòa nhà điều hành, cậu bước vào một trong những căn phòng trống, ngả lưng xuống nệm và chìm vào giấc ngủ. Lần đầu tiên cậu thức dậy mà không hề mong đợi sẽ nhìn thấy nhà Rolf Destin phía ngoài cửa sổ phòng ngủ của mình.

Trong suy nghĩ của Luke, đó sẽ là một bước đi chệch hướng hoàn toàn.