◄ 23 ►
Sáng hôm sau, cậu bị tiêm một mũi, sau đó đeo máy đo nhịp tim và huyết áp, và phải chạy trên máy chạy bộ, bị Carlos và Dave giám sát. Họ tăng tốc máy chạy bộ cho đến khi cậu thở hắt ra và gần như sắp ngã ra khỏi băng chạy. Ngay trước khi Carlos giảm tốc độ lại, Luke thấy chỉ số nhịp tim mỗi phút của mình được hiển thị trên bảng điều khiển nhỏ, là 170.
Trong khi cậu nhấm nháp một ly nước cam và ngồi nghỉ cho lại sức, một gã hói đầu cao lớn bước vào và dựa vào tường, khoanh tay. Gã mặc bộ com lê màu nâu trông có vẻ đắt tiền cùng áo sơ mi trắng và không cà vạt. Gã đưa ánh mắt đen láy dò xét Luke, soi xét từ khuôn mặt đỏ bừng nhễ nhại mồ hôi cho đến đôi giày thể thao mới của cậu. Gã nói, “Tôi nghe nói rằng, cậu đang có dấu hiệu thích nghi chậm, anh bạn trẻ. Có lẽ Nick Wilholm có liên quan. Cậu ta không phải là người mà cậu nên noi theo. Cậu biết nghĩa của từ đó chứ? Noi gương?”
“Vâng.”
“Cậu ta xấc xược và khó chịu với những người đàn ông và phụ nữ chỉ đang cố gắng làm công việc của họ.”
Luke không nói gì. Đó luôn là cách an toàn nhất.
“Lời khuyên của tôi là đừng để thái độ của cậu ta đồng hóa cậu. Lời khuyên đanh thép của tôi. Và hạn chế tương tác với các nhân viên phục vụ ở mức tối thiểu.”
Luke cảm thấy đó là một lời cảnh báo, rồi nhận ra rằng gã hói không phải đang nói về Maureen. Mà gã đang nói về tay tạp vụ Fred. Luke biết rõ điều đó, mặc dù cậu chỉ nói chuyện với Fred một lần trong khi đã nói chuyện với Maureen nhiều lần.
“Thêm nữa, hãy tránh xa phòng chờ phía đông và các phòng trống. Nếu cậu muốn ngủ thì hãy ngủ trong phòng riêng của cậu. Làm sao cho khoảng thời gian ở đây của cậu dễ chịu nhất có thể.”
“Nơi này không có gì dễ chịu cả”, Luke nói.
“Xin cứ tự nhiên giữ quan điểm của cậu”, gã đầu hói nói. “Vì tôi chắc chắn cậu đã từng nghe, quan điểm là những thứ tồi tệ, ai cũng có quan điểm của riêng mình. Nhưng tôi nghĩ cậu đủ thông minh để biết rằng có một sự khác biệt lớn giữa chuyện không có gì dễ chịu và khó chịu. Nhớ lấy điều đó.”
Gã ta bỏ đi.
“Ai vậy?” Luke hỏi.
“Stackhouse”, Carlos nói. “Giám đốc an ninh của Học Viện. Cậu sẽ muốn tránh xa mặt xấu của ông ta.”
Dave tiến đến phía cậu với một ống tiêm. “Ta cần lấy thêm một chút máu. Không mất đến một phút đâu. Hãy là một bé ngoan, được chứ?”