◄ 24 ►
Sau vụ chạy bộ và lấy mẫu máu gần nhất, vài ngày tiếp theo không có thử nghiệm nào diễn ra, ít nhất là với Luke. Cậu bị tiêm vài mũi - một trong số đó khiến cho cả cánh tay cậu ngứa ran suốt một giờ đồng hồ - nhưng chỉ có vậy. Cặp song sinh Wilcox bắt đầu thích nghi, đặc biệt là sau khi Harry Cross kết bạn với họ. Anh ta là một TK, và khoe rằng anh ta có thể di chuyển nhiều thứ, nhưng Avery nói rằng điều đó không đúng. “Anh ta thậm chí còn chẳng bằng anh, Luke ạ.”
Luke đảo mắt. “Đừng quá ngoại giao thế chứ, Avery, em sẽ làm khó bản thân đấy.”
“Ngoại giao là gì?”
“Hãy dành ra một mã và tìm kiếm từ ấy trên máy tính của em nhé.”
“Tôi xin lỗi, Dave, tôi không thể làm vậy.” Avery bắt chước giọng nói quái đản của HAL 9000, giống đến kinh ngạc, và bắt đầu cười khúc khích.
Harry rất tốt với Greta và Gerda, đó là điều không thể phủ nhận. Mỗi lần cậu ta nhìn thấy hai cô bé, cậu ta đều cười ngoác miệng một cách ngớ ngẩn. Harry sẽ ngồi xổm xuống, dang rộng cánh tay và hai cô bé sẽ chạy ùa vào vòng tay cậu ấy.
Một buổi sáng ở sân chơi, Nicky dõi theo Harry đang trông chừng hai cô bé song sinh nô đùa chỗ tấm bạt lò xo, rồi cất tiếng hỏi, “Em không nghĩ cậu ta đang làm trò vớ vẩn với hai cô bé chứ?”
“Ôi, thô tục quá.” Helen kêu lên. “Anh xem quá nhiều phim trên Lifetime rồi đấy.”
“Không phải.” Avery lên tiếng. Cậu nhóc đang ăn dở một thanh Choco Pop với những vết sô cô la dính trên mép như một bộ ria màu nâu. “Anh ấy không muốn...” Cậu nhóc đặt hai bàn tay nhỏ bé ra sau và vỗ vỗ vào hông. Nhìn thấy cảnh này, Luke cho rằng đó là một ví dụ hoàn hảo cho việc thần giao cách cảm là sai trái như thế nào. Em đã biết quá nhiều và quá sớm.
“Ôi”, Helen lại kêu lên và che mắt. “Đừng khiến chị ước chị bị mù, Avester.”
“Anh ta có nuôi mấy con chó Cocker Spaniel”, Avery nói. “Đối với anh ấy thì những cô bé này giống như là, anh chị biết đấy, có một từ để diễn tả.”
“Người thay thế”, Luke đưa ra đáp án.
“Đúng, chính xác.”
“Anh không biết Harry đối với chó của cậu ta thì như thế nào”, Nicky nói với Luke vào bữa trưa ngày hôm đó, “nhưng những cô bé đó rất quấn quýt với cậu ta. Giống như ai đó đã cho họ một con búp bê mới. Một con búp bê tóc đỏ, bụng to. Nhìn kìa.”
Cặp song sinh đang ngồi hai bên của Harry và cho cậu ta xắn một miếng thịt từ đĩa của họ.
“Em nghĩ đó là một kiểu đáng yêu.” Kalisha nói.
Nicky mỉm cười với cô bé - nụ cười làm sáng bừng khuôn mặt của anh (khuôn mặt mà hôm nay lại có thêm một vết bầm trên mắt, có lẽ một nhân viên nào đó đã tặng cho anh ấy). “Em cũng đáng yêu, Sha.”
Cô bé mỉm cười đáp lại và Luke cảm thấy bừng bừng ghen tị. Khá ngu ngốc trong hoàn cảnh này... nhưng đúng là vậy.