← Quay lại trang sách

◄ 25 ►

Ngày hôm sau, Priscilla và Hadad đưa Luke xuống tầng E mà trước đó cậu chưa từng đến. Ở đây, cậu bị truyền dịch tĩnh mạch mà Priscilla nói rằng sẽ giúp cậu thư giãn một chút. Nhưng nó khiến cậu bất tỉnh. Khi cậu tỉnh dậy, run rẩy và trần truồng, bụng, cẳng chân và nửa người bên phải cậu bị băng bó. Một bác sĩ khác - RICHARDSON, theo thẻ tên trên chiếc áo trắng của cô ta - nghiêng người về phía cậu. “Cậu cảm thấy sao, Luke?”

“Các người đã làm gì cháu?” Cậu đã cố hét lên câu này nhưng chỉ có thể tạo ra được tiếng gầm gừ nghẹn ngào. Họ cũng đã luồn thứ gì đó xuống cổ họng cậu. Có lẽ là một loại ống thở. Rồi cậu khum hai tay lại che háng một cách muộn màng.

“Chỉ là lấy một vài mẫu thử.” Bác sĩ Richardson cởi chiếc mũ phẫu thuật in họa tiết paisley của cô ta, để lộ một mái tóc đen dài. “Chúng tôi không lấy thận của cậu để bán trên chợ đen, nếu đó là điều làm cậu lo lắng. Cậu sẽ bị đau một chút, đặc biệt là giữa các xương sườn, nhưng cơn đau sẽ qua nhanh thôi. Còn bây giờ, hãy cầm lấy cái này.” Cô ta đưa cho cậu một chai màu nâu không nhãn mác với vài viên thuốc bên trong.

Cô ta rời đi. Zeke đi vào, mang theo quần áo của cậu. “Hãy mặc quần áo khi cảm thấy cậu có thể làm thế mà không bị ngã.” Zeke bỏ lại quần áo của cậu trên sàn nhà.

Cuối cùng thì Luke cũng có thể nhặt quần áo lên và mặc đồ. Priscilla - lần này cô ta đi cùng với Gladys - đưa cậu về tầng phòng ở. Trời vẫn còn sáng khi họ đưa cậu xuống, nhưng lúc này trời đã tối. Có lẽ là đêm khuya, cậu cũng không rõ, cảm giác về thời gian của cậu lúc này đã hoàn toàn tê liệt.

“Cậu có thể tự mình đi về phòng không?” Gladys hỏi. Không có nụ cười toe toét, có lẽ nụ cười đó không hoạt động vào ca đêm.

“Được.”

“Vậy đi đi. Hãy uống một viên thuốc đó. Nó là Oxycontin thôi. Nó giúp giảm đau, và cũng giúp cậu cảm thấy tốt hơn. Một phần thưởng đấy. Cậu sẽ ổn vào buổi sáng.”

Cậu đi xuống hành lang, đưa tay nắm lấy chốt cửa phòng mình, rồi dừng lại. Ai đó đang khóc. Tiếng khóc phát ra từ căn phòng gần tấm áp phích ngu ngốc có chữ MỘT NGÀY KHÁC Ở THIÊN ĐƯỜNG, điều đó nghĩa là nó có thể phát ra từ phòng Kalisha. Cậu cân nhắc một lúc, cậu không muốn biết cô ấy khóc lóc về chuyện gì, chắc chắn cậu đang không cảm thấy muốn an ủi ai lúc này. Tuy nhiên, đó là cô ấy, nên cậu đi tới và khẽ gõ cửa. Không có câu trả lời, vì vậy cậu xoay nắm cửa và thò đầu vào. “Kalisha?”

Cô ấy đang nằm ngửa với một tay che mắt. “Đi đi, Luke. Tớ không muốn cậu nhìn thấy tớ như thế này.”

Cậu suýt định bỏ đi theo yêu cầu của cô ấy, nhưng đó không phải là điều cô ấy muốn. Thay vì rời đi, cậu đi vào và ngồi xuống bên cạnh cô. “Có chuyện gì vậy?”

Nhưng cậu đã biết. Chỉ là không quá chi tiết.