◄ 26 ►
Những đứa trẻ đang ở ngoài sân chơi - tất cả ngoại trừ Luke, người lúc đó đang ở dưới tầng E, nằm bất tỉnh trong khi bác sĩ Richardson lấy mẫu. Hai người đàn ông xuất hiện từ phòng chờ. Họ mặc áo màu đỏ thay vì màu hồng và màu xanh như các hộ tá và kỹ thuật viên ở Khu nửa trước vẫn thường mặc, và không có thẻ tên trên áo của họ. Ba cư dân kỳ cựu - Kalisha, Nicky và George - biết điều đó có nghĩa là gì.
“Tớ đã chắc chắn rằng họ đến để tìm mình”, Kalisha nói với Luke. “Tớ ở đây lâu nhất và không phải làm bất kỳ thí nghiệm nào trong ít nhất mười ngày, mặc dù tớ đã khỏi bệnh thủy đậu. Tớ thậm chí cũng không phải làm xét nghiệm máu, và cậu biết những con ma cà rồng chết tiệt đó thích lấy máu như thế nào rồi đấy. Nhưng là Nicky, họ đến vì anh ấy. Nicky!”
Giọng nói của cô vỡ òa khi nói ra điều này, khiến Luke cảm thấy buồn, vì cậu rất thích Kalisha, nhưng điều đó không làm cậu ngạc nhiên. Helen quanh quẩn bên Nicky như một cây kim la bàn chỉ về phương bắc bất cứ khi nào anh ấy xuất hiện, Iris cũng như vậy, ngay cả những cô gái G bé nhỏ cũng nhìn anh ấy với cái miệng mở to và đôi mắt sáng ngời khi anh ấy đi qua. Nhưng Kalisha đã ở bên Nick lâu nhất, họ là những cựu chiến binh của Học Viện và gần bằng tuổi nhau. Nếu như trong này có một cặp đôi, thì họ là khả thi nhất.
“Anh ấy đã đánh nhau với họ”, Kalisha nói. “Anh ấy đã đánh nhau dữ dội.” Cô ấy đột ngột ngồi dậy tới mức suýt hất Luke ngã khỏi giường. Đôi môi cô bật ra khỏi hàm răng đang cắn chặt và nắm tay siết chặt lại trên bộ ngực nhỏ của mình.
“Lẽ ra tớ nên đánh nhau với họ! Tất cả chúng ta nên làm vậy!”
“Nhưng chuyện đã xảy ra quá nhanh, phải không?”
“Anh ấy đã đấm một trong số chúng - vào cổ họng - và một tên khác đã chích điện vào hông anh ấy. Chắc hẳn nó đã làm tê một bên chân, nhưng anh ấy đã nắm lấy một sợi dây thừng trên dây đu để không bị ngã, và đá tên đó bằng cái chân khỏe còn lại của mình trước khi tên khốn đó chích điện anh ấy một lần nữa.”
“Và đã đá văng nó khỏi tay hắn”, Luke nói. Cậu có thể đọc được điều đó, nhưng nói ra lời là một sai lầm, nó sẽ gợi lên những điều mà cậu không muốn Kalisha biết, nhưng cô dường như không để ý tới.
“Đúng vậy. Nhưng rồi tên còn lại, gã mà Nicky đã đấm vào cổ họng, đã chích điện vào sườn của Nicky và thứ chết tiệt đó chắc chắn đã được bật ở mức tối đa, bởi vì tớ có thể nghe thấy tiếng lách tách dù tớ đứng tuốt ở phía bên kia sân đẩy bi sắt. Nicky ngã xuống, và họ cúi xuống chích điện anh ấy thêm nữa, và anh ấy giật nảy lên, dù anh ấy đang nằm đó bất tỉnh, anh ấy đã giật nảy lên. Helen chạy tới, cô ấy hét lên ‘Chúng mày đang giết anh ấy, chúng mày đang giết anh ấy’, và một gã đá vào đùi cô ấy, giống như một tay võ sư karate bất tài, và rồi hắn ta cười lớn, cô ấy ngã xuống khóc, rồi họ vác Nicky lên và mang đi. Nhưng trước khi họ đưa anh ấy qua cánh cửa phòng chờ...”
Cô ấy dừng lại. Luke chờ đợi. Cậu biết điều gì xảy ra tiếp theo, đó là một trong những linh cảm mới của cậu mà còn hơn cả một linh cảm, nhưng cậu phải để cô ấy nói ra điều đó. Bởi vì cô ấy không được biết cậu bây giờ là ai, không ai có thể biết.
“Anh ấy đã tỉnh lại một chút”, Kalisha nói. Nước mắt lăn dài trên má cô. “Đủ để nhìn thấy chúng tớ. Anh ấy mỉm cười, và anh ấy vẫy tay. Anh ấy đã vẫy tay. Anh ấy đã rất dũng cảm vậy đấy.”
“Đúng vậy”, Luke nói khi nghe từ đã rất dũng cảm mà không phải rất dũng cảm. Cậu nghĩ: Và chúng ta sẽ không còn gặp lại anh ấy nữa.
Cô nắm lấy cổ của cậu và kéo mặt cậu xuống trước mặt cô một cách bất ngờ và mạnh đến nỗi hai trán họ đập vào nhau. “Cậu không được nói như vậy!”
“Tớ xin lỗi”, Luke nói, tự hỏi liệu cô ấy đã đọc được những điều gì khác trong đầu cậu. Cậu hy vọng không nhiều. Cậu hy vọng cô ấy quá buồn vì những kẻ áo đỏ đã đưa Nicky tới Khu nửa sau. Điều cô ấy nói tiếp theo khiến cậu nhẹ nhõm đi đáng kể.
“Họ đã lấy mẫu phải không? Họ đã làm vậy đúng không? Cậu bị băng bó.”
“Ừ.”
“Con mụ chó cái tóc đen đó đúng không? Richardson. Bao nhiêu?”
“Ba. Một từ chân, một từ bụng và một ở giữa xương sườn tớ. Đó là chỗ làm tớ đau nhất.”
Cô ấy gật đầu. “Họ đã lấy một mẫu từ ngực tớ, giống như làm sinh thiết. Thực sự rất đau đớn. Chỉ là, nếu như họ không lấy thứ gì đó ra thì sao? Nhỡ đâu họ đưa cái gì đó vào người chúng ta? Họ nói đang lấy mẫu, nhưng họ nói dối về mọi thứ!”
“Ý cậu là để theo dõi nhiều hơn à? Tại sao họ phải làm thế khi đã có cái này?” Cậu sờ con chip trên dái tai cậu. Nó không còn đau nữa, giờ nó đã trở thành một phần của cậu.
“Tớ không biết”, cô ấy nói một cách đau khổ.
Luke thò tay vào túi và lấy ra chai thuốc. “Họ đã cho tớ thứ này. Có lẽ cậu nên lấy một viên. Tớ nghĩ nó sẽ giúp cậu dịu lại. Giúp cậu ngủ được.”
“Oxy?”
Cậu gật đầu.
Cô với lấy cái chai, rồi rụt tay lại. “Vấn đề là, tớ không muốn lấy một viên, tớ thậm chí không muốn lấy hai viên. Tớ muốn tất cả số thuốc này. Nhưng tớ nghĩ mình nên cảm nhận thành thật những gì trong lòng. Tớ nghĩ rằng, đó là điều đúng đắn, cậu nghĩ vậy không?”
“Tớ không biết”, Luke nói, đó là sự thật. Đây là điều thực sự khó khăn, và dù cậu thông minh đến đâu, cậu cũng chỉ mới mười hai tuổi.
“Đi đi, Luke. Lúc này tớ chỉ muốn buồn một mình.”
“Được rồi.”
“Ngày mai tớ sẽ tốt hơn. Và nếu tiếp theo họ đưa tớ đi...”
“Sẽ không đâu.” Nhưng thật ngu ngốc khi nói vậy, quá ngu ngốc. Cô ấy đã đến lúc phải đi. Thực sự đã quá thời hạn rồi.
“Nếu họ làm vậy, cậu hãy làm bạn với Avery nhé. Cậu bé cần có một người bạn.” Cô nhìn cậu chăm chú. “Và cả cậu cũng vậy.”
“Được rồi.”
Cô cố gắng mỉm cười. “Cậu thật hấp dẫn. Lại đây.” Cậu cúi xuống, và cô hôn lên má cậu trước, sau đó hôn lên khóe miệng cậu. Đôi môi cô mằn mặn. Luke không bận tâm.
Khi cậu mở cửa, cô ấy chợt nói. “Lẽ ra nên là tớ. Hoặc là George. Chứ không phải Nicky. Anh ấy là người không bao giờ nhượng bộ trước những trò nhảm nhí của họ. Người không bao giờ bỏ cuộc.” Cô ấy cao giọng. “Chúng mày có ở đó không? Chúng mày đang nghe chứ? Tao hy vọng là vậy bởi vì tao ghét chúng mày và tao muốn chúng mày biết điều đó! TAO GHÉT CHÚNG MÀY!”
Cô ngã xuống giường và bắt đầu nức nở. Luke nghĩ về việc quay lại với cô ấy, nhưng không. Cậu đã cho đi tất cả sự an ủi có thể, và cậu đang làm tổn thương chính mình, không chỉ về Nicky mà cả ở những vị trí mà bác sĩ Richardson đã mổ xẻ. Không quan trọng nếu người phụ nữ có mái tóc đen đó đã lấy mẫu mô, hay đặt thứ gì đó vào cơ thể cậu (máy theo dõi là vô nghĩa, nhưng cậu cho rằng đó có thể là một loại enzyme hoặc vắc-xin thử nghiệm), bởi không có bài thử nghiệm nào và mũi tiêm nào của họ có nghĩa lý gì. Cậu lại nghĩ về các trại tập trung, và những thí nghiệm vô lý kinh khủng được tiến hành ở đó. Người đóng băng, người bị cháy, làm cho họ mắc bệnh dịch.
Cậu trở về phòng, cân nhắc về việc uống một hoặc thậm chí hai viên thuốc Oxy, nhưng không.
Nghĩ đến dùng Ngài Griffin để truy cập Star Tribune, nhưng cậu cũng không làm điều đó.
Cậu nghĩ về Nicky, người khiến tất cả các cô gái say mê. Nicky, người lúc đầu đã đánh bại Harry Cross và sau đó kết bạn với cậu ta - một điều mạnh mẽ hơn nhiều so với việc đánh cậu ta tơi bời. Nicky, người đã chiến đấu với các thí nghiệm, và chiến đấu với những người đàn ông đến từ Khu nửa sau khi bọn chúng đến đưa anh ấy đi, một người không bao giờ bỏ cuộc.