← Quay lại trang sách

◄ 27 ►

Ngày hôm sau, Joe và Hadad đưa Luke và George Iles xuống phòng C-11, rồi họ để cậu và George ở một mình trong chốc lát. Khi hai hộ tá trở lại, với tách cà phê trên tay, Zeke cũng đi cùng họ. Mắt gã ta đỏ rực và trông nôn nao như vừa tỉnh dậy sau khi say xỉn. Gã ta đội cho hai cậu bé những chiếc mũ điện cao su, thắt chặt đai mũ dưới cằm. Sau khi Zeke kiểm tra màn hình, hai cậu bé thay nhau lái xe với trình giả lập. Bác sĩ Evans bước vào và đứng bên cạnh với tập hồ sơ trung thành của ông ta, ghi chép khi Zeke đọc nhiều con số khác nhau có thể (hoặc không) liên quan tới thời gian phản xạ. Luke lái xe qua một số đèn tín hiệu giao thông và gây ra một lượng lớn các cuộc tàn sát trước khi cậu hiểu cách lái, nhưng sau đó, bài kiểm tra thực ra khá là vui - trò vui đầu tiên ở Học Viện.

Sau khi kết thúc, bác sĩ Richardson đến cùng với bác sĩ Evans. Hôm nay cô ta mặc bộ com lê nữ và đi giày cao gót. Cô ta trông như sẵn sàng cho một cuộc họp kinh doanh rất quan trọng. “Với thang điểm từ một đến mười, sáng nay cậu thấy đau ở mức nào, Luke?”

“Hai”, cậu nói. “Trên thang điểm từ một đến mười, mong muốn của cháu được thoát khỏi nơi quái quỷ này là mười một.”

Cô ta cười khúc khích như thể cậu đã có một câu đùa nhẹ nhàng, rồi nói lời tạm biệt với bác sĩ Evans (gọi ông ta là Jim), và rời đi.

“Vậy ai thắng?” George hỏi bác sĩ Evans.

Ông ta mỉm cười một cách bao dung. “Đây không phải kiểu kiểm tra đó, George.”

“Đúng, nhưng ai thắng?”

“Cả hai cậu khá nhanh, một khi các cậu quen với trình giả lập này, mà đây chính là những gì chúng tôi mong đợi với các TK. Hôm nay không có thử nghiệm nào khác, các chàng trai, thế không phải tốt sao? Hadad, Joe, hãy đưa những chàng trai trẻ này lên tầng.”

Trên đường đến thang máy, George nói, “Tớ nghĩ tớ đã đâm phải sáu khách bộ hành trước khi tớ thông thạo. Cậu đã đâm phải bao nhiêu?”

“Chỉ có ba, nhưng tớ đụng phải một chiếc xe buýt chở học sinh. Có lẽ có nhiều thương vong trong vụ đó.”

“Cậu thật ngốc. Tớ né được hẳn xe buýt.” Thang máy đến và bốn người họ bước vào. “Thực ra, tớ đâm phải bảy khách bộ hành. Người cuối cùng là tớ cố tình. Tớ tưởng tượng đó là Zeke.”

Joe và Hadad nhìn nhau và bật cười. Luke thích họ một chút vì điều đó. Cậu không muốn, nhưng đúng là vậy.

Khi hai hộ tá trở lại vào trong thang máy, có lẽ đang đi xuống phòng nghỉ, Luke nói, “Sau những chấm màu, họ đã thử cậu với những tấm thẻ. Một bài kiểm tra thần giao cách cảm.”

“Đúng, tớ đã nói với cậu điều này.”

“Họ đã bao giờ kiểm tra khả năng TK ở cậu chưa? Yêu cầu cậu bật đèn hoặc có thể làm đổ một hàng domino chẳng hạn?”

George gãi đầu. “Cậu nhắc tớ mới nhớ, không có. Nhưng tại sao họ phải thử nghiệm chứ, khi họ đã biết là tớ có thể làm như vậy? Vào một ngày may mắn nào đó, ít nhất là thế. Cậu thì sao?”

“Cũng không. Và tớ hiểu những điều cậu đang nói, nhưng vẫn thật nực cười là dường như họ không quan tâm đến việc kiểm tra những giới hạn của khả năng mà chúng ta có.”

“Những chuyện này thật vô nghĩa, Lukey-Loo. Hãy bắt đầu với việc tồn tại ở đây. Chúng ta đi ăn gì đó đi.”

Hầu hết những đứa trẻ đang ăn trưa ở nhà ăn, nhưng Kalisha và Avery thì ở ngoài sân chơi. Họ đang ngồi trên sỏi và dựa lưng vào hàng rào lưới, nhìn nhau. Luke bảo George đi ăn trưa trước và cậu bước ra ngoài. Cô gái da đen xinh xắn và cậu bé da trắng bé nhỏ không phải đang nói chuyện... nhưng họ đang trao đổi. Luke biết rất rõ điều đó, nhưng không rõ nội dung cuộc trò chuyện.

Cậu chợt nhớ lại kỳ thi SAT, và cô gái đã hỏi cậu về phương trình toán học liên quan đến một người tên Aaron và anh ta sẽ phải trả bao nhiêu tiền cho một phòng khách sạn. Điều đó dường như tồn tại ở một cuộc sống khác, nhưng Luke nhớ rõ rằng cậu từng không thể hiểu làm sao một vấn đề quá đơn giản đối với cậu lại có thể khó khăn với cô gái đó như vậy. Bây giờ thì cậu đã hiểu. Bất cứ điều gì đang xảy ra giữa Kalisha và Avery đằng kia, ở bên cái hàng rào, vượt xa khỏi tầm hiểu biết của cậu.

Kalisha nhìn quanh và xua cậu đi. “Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau, Luke. Đi ăn đi.”

“Được rồi”, cậu đáp, nhưng cậu đã không nói chuyện với cô ấy vào bữa trưa, vì cô ấy đã bỏ bữa. Sau đó, sau một giấc ngủ ngắn nặng nề (cuối cùng cậu cũng gục ngã và phải uống một viên thuốc giảm đau), cậu đi dọc hành lang về phía phòng chờ và sân chơi rồi dừng lại trước cửa phòng Kalisha đang mở. Tấm trải giường màu hồng và những chiếc gối với viền ren đã biến mất. Bức ảnh đóng khung của Martin Luther King cũng vậy. Luke đứng đó, đưa tay lên miệng, mở to mắt, để xử lý thông tin.

Nếu như cô ấy đã chiến đấu, như Nicky, Luke nghĩ rằng tiếng ồn sẽ đánh thức cậu dậy kể cả khi đã uống thuốc. Một trường hợp khác, đó là cô ấy đã đi theo họ một cách tự nguyện, dù không dễ chịu lắm nhưng - cậu phải thừa nhận - có nhiều khả năng hơn. Dù bằng cách nào, cô gái hôn cậu hai lần, đã biến mất.

Cậu trở về phòng và úp mặt xuống gối.