◄ 28 ►
Tối hôm đó, Luke đưa một trong những mã của mình lên trước camera laptop để mở máy, sau đó tìm đến Ngài Griffin. Cậu vẫn có thể truy cập trang này là một điều đầy hy vọng. Tất nhiên những kẻ ngu xuẩn đang điều hành nơi này có thể biết tất cả về cổng truy cập bí mật của cậu, nhưng điều đó có nghĩa lý gì? Điều này dẫn đến một kết luận đủ chắc chắn, ít nhất là với cậu: Tay sai của Sigsby có thể bắt cậu vì nhìn lén ra thế giới bên ngoài, thực tế thì điều ấy hoàn toàn có khả năng, nhưng cho đến nay họ không có động tĩnh gì. Họ không theo dõi máy tính của cậu. Họ lỏng lẻo trong một số việc, cậu nghĩ. Có lẽ về rất nhiều thứ, và tại sao vậy? Họ không phải đối phó với các tù nhân quân đội, mà chỉ là một lũ trẻ sợ hãi, mất phương hướng.
Từ trang web của Ngài Griffin, cậu truy cập vào tờ Star Tribune. Tiêu đề của hôm nay là phải làm gì với cuộc chiến chăm sóc sức khỏe đã diễn ra nhiều năm nay. Nỗi kinh hãi quen thuộc về những gì cậu có thể tìm thấy ngoài trang nhất bắt đầu xuất hiện, và cậu suýt thoát ra ngoài màn hình chính. Sau đó, cậu có thể xóa lịch sử gần đây của mình, tắt máy và đi ngủ. Có thể uống thêm một viên thuốc nữa. Những gì bạn không biết sẽ không làm tổn thương bạn, đó là một câu tục ngữ khác, và cậu vẫn chưa đủ tổn thương cho một ngày hay sao?
Rồi cậu nghĩ đến Nick. Liệu Nicky Wilholm có thoát khỏi trang web không, giả như anh ấy biết về một cửa sau bí mật như Ngài Griffin? Có lẽ không, gần như chắc chắn không, chỉ là cậu không dũng cảm như Nicky.
Cậu nhớ Winona đã đưa cho cậu đống mã và khi cậu đánh rơi một cái, cô ta đã gọi cậu là kẻ hậu đậu và bắt cậu nhặt nó lên. Cậu đã làm theo, mà không hề phản đối. Nicky sẽ không làm vậy. Luke gần như có thể nghe thấy anh ấy nói, Hãy tự mình nhặt lấy nó đi, Winnie, và sẽ nhận một cú đánh ngay sau đó. Thậm chí có thể đánh trả.
Nhưng Luke Ellis không phải anh chàng đó. Luke Ellis là một cậu bé ngoan ngoãn tiêu biểu, làm những gì cậu ấy được bảo, cho dù đó là việc vặt ở nhà hay tham gia ban nhạc ở trường. Cậu ghét tiếng kèn chết tiệt của mình, các nốt thứ ba là một viên kẹo chua, nhưng cậu mắc kẹt với nó bởi vì thầy Greer nói rằng cậu cần ít nhất một hoạt động ngoại khóa mà không phải là môn thể thao trong nhà. Luke Ellis luôn cố gắng hòa nhập với xã hội để mọi người không nghĩ rằng cậu là một kẻ lập dị hay mất trí. Cậu luôn hoàn thành tốt mọi việc rồi mới quay lại với những cuốn sách của mình. Bởi vì có một vực thẳm, và những cuốn sách chứa đựng những câu thần chú để làm xuất hiện những gì ẩn giấu dưới đó: tất cả những bí ẩn lớn. Đối với Luke, những bí ẩn ấy rất quan trọng. Một ngày nào đó, trong tương lai, cậu có thể sẽ viết những cuốn sách của riêng mình.
Nhưng ở đây, tương lai duy nhất dành cho cậu là Khu nửa sau. Ở đây, sự thực về việc tồn tại chỉ là Làm vậy thì có ích gì?
“Chết tiệt”, cậu thì thầm, và đi đến trang tin địa phương của Star Trib, với tiếng trái tim cậu đập thình thịch bên tai, đập vào những vết thương nhỏ đã khép miệng, bên dưới lớp băng gạc.
Không cần phải mất công tìm tòi, ngay khi nhìn thấy bức ảnh chụp ngôi trường của mình hồi năm ngoái, cậu đã biết tất cả mọi thứ cần biết. Tiêu đề khá là thừa thãi, nhưng dù sao cậu cũng đọc nó:
Cuộc tìm kiếm đứa con mất tích của cặp vợ chồng bị sát hại ở Falcon Heights vẫn tiếp diễn
Những chấm màu trở lại, xoáy và nhảy lên. Luke nheo mắt nhìn xuyên qua chúng, tắt máy tính, đứng dậy trên đôi chân như không còn là của mình, và run rẩy bước đến giường. Ở đó, cậu đắm mình trong ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn ngủ, nhìn lên trần nhà. Cuối cùng, những cái chấm với phong cách nghệ thuật đại chúng ghê tởm kia cũng bắt đầu mờ dần.
Cặp vợ chồng đã bị sát hại ở Falcon Heights.
Cậu cảm thấy như thể có một cạm bẫy đã mở ra trong đầu cậu, mà trước đó cậu không hề hay biết và chỉ có một suy nghĩ - rất rõ ràng, chắc chắn và mạnh mẽ - đã ngăn cậu rơi xuống cái bẫy đó: họ có thể đang theo dõi. Cậu không tin là họ biết về trang của Ngài Griffin, và cậu có khả năng sử dụng nó để tiếp cận với thế giới bên ngoài. Cậu không tin là họ biết rằng những ánh sáng đó đã gây ra một số thay đổi trong não cậu, họ đã nghĩ rằng thí nghiệm thất bại. Ít nhất cho đến nay. Đó là những thứ mà cậu có, và chúng có thể có giá trị.
Tay sai của Sigsby không toàn năng. Việc cậu vẫn có thể liên tục truy cập vào Ngài Griffin đã chứng minh điều này. Kiểu nổi loạn duy nhất mà họ hình dung được từ các cư dân ở đây là cái kiểu rành rành trước mắt. Khi sợ hãi hoặc bị đánh đập hoặc bị chích điện, lũ trẻ thậm chí có thể được bỏ mặc trong chốc lát, như cách Joe và Hadad đã để cậu và George một mình trong phòng C-11 trong khi họ đi uống cà phê.
Bị sát hại.
Những từ đó là một cái cửa bẫy, mà rất dễ rơi vào. Ngay từ lúc đầu Luke đã gần như biết chắc rằng mình đang bị lừa dối, nhưng ý nghĩ gần như đó giữ cho cái cửa bẫy vẫn đóng. Nó mang lại một chút hy vọng nhỏ nhoi. Chính tiêu đề chình ình kia đã dập tắt hy vọng đó của cậu. Và vì họ đã chết - bị sát hại - ai sẽ là nghi phạm hàng đầu? ĐỨA CON TRAI MẤT TÍCH, tất nhiên rồi. Cảnh sát điều tra vụ án giờ hẳn đã biết cậu là một đứa trẻ đặc biệt, một thiên tài, và chẳng phải những thiên tài vẫn được cho là bất ổn hay sao? Có khuynh hướng trở nên điên khùng?
Kalisha đã hét lên lời thách thức của mình, nhưng Luke sẽ không làm vậy, dù cho cậu có muốn làm thế tới nhường nào. Trong thâm tâm cậu có thể hét lên tất cả những gì cậu muốn, nhưng không phải thành tiếng. Cậu không biết liệu những bí mật của mình có lợi thế gì cho cậu hay không, nhưng cậu biết có những vết nứt trên tường của cái nơi mà George Iles đã gọi là hố địa ngục này. Nếu cậu có thể sử dụng bí mật - và trí thông minh được xem là vượt trội của mình - như một xà beng, cậu có thể nới rộng một trong số những vết nứt đó. Cậu không biết liệu có thể trốn thoát hay không, nhưng nếu cậu tìm ra cách để làm điều đó, thì trốn thoát sẽ chỉ là bước khởi đầu để đạt tới mục đích lớn hơn.
Kéo chúng xuống nấm mồ, cậu nghĩ. Giống như Samson sau khi Delilah dỗ dành anh ta cắt đi mái tóc. Kéo chúng xuống nấm mồ và nghiền nát chúng. Nghiền nát tất cả bọn chúng.
Chẳng biết từ lúc nào cậu đã rơi vào một giấc ngủ nhẹ nhàng. Cậu mơ thấy mình đang ở nhà, mẹ và bố cậu còn sống. Đó là một giấc mơ thật đẹp. Bố nhắc cậu đừng quên đổ rác. Mẹ cậu làm bánh kếp và Luke nhúng chiếc bánh của cậu vào xi rô dâu đen. Bố cậu ăn một miếng bánh cùng bơ đậu phộng trong khi xem tin tức buổi sáng trên CBS - Gayle King và Norah O’Donnell, những kẻ xảo quyệt - rồi đi làm sau khi đã hôn má Luke và hôn môi Eileen. Một giấc mơ thật đẹp. Mẹ Rolf đưa các cậu bé đến trường, và khi cô ấy bấm còi xe khi đậu trước nhà, Luke quơ lấy ba lô và chạy ra cửa. “Này, đừng có quên tiền ăn trưa của con!” Mẹ gọi lại và đưa đồ cho cậu, chỉ có điều đó không phải tiền, mà là những cái mã, đấy là khi cậu tỉnh dậy và nhận ra có ai đó đang ở trong phòng mình.