◄ 29 ►
Luke không thể nhìn ra đó là ai, vì cậu đã tắt đèn ngủ từ lúc nào, mặc dù cậu không thể nhớ mình đã làm việc đó. Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ gần bàn máy tính, và suy nghĩ đầu tiên của cậu là một hộ tá đang đến để lấy chiếc máy tính đi, bởi họ đã theo dõi cậu ngay từ đầu, và cậu thật ngu ngốc khi tin rằng họ không phát hiện ra. Quá ngu ngốc.
Cơn thịnh nộ tràn ngập trong cậu như độc dược. Cậu yên lặng rời giường, dự định tấn công bất cứ ai đã vào phòng cậu. Mặc cho kẻ đột nhập sẽ tát cậu một cái, một cú đấm, hoặc sử dụng cái dùi cui điện chết tiệt của hắn. Luke ít nhất sẽ phải hứng chịu vài cú đánh ra trò. Họ có thể không hiểu lý do thực sự vì sao cậu lại bỗng nhiên tấn công, nhưng chẳng sao cả, Luke thì biết.
Nhưng đó không phải người lớn. Cậu đụng vào một cơ thể nhỏ và hạ nó ngã sõng soài.
“Ôi, Lukey, đừng! Đừng làm em đau!”
Avery Dixon. Cậu bé Avester.
Luke sờ soạng, bế cậu bé lên và đưa cậu ta lên giường. Luke bật đèn. Avery trông hoảng sợ.
“Chúa ơi, em đang làm gì ở đây thế?”
“Em tỉnh dậy và sợ hãi. Em không thể vào phòng Sha, vì họ đã đưa chị ấy đi. Thế nên em sang đây. Em có thể ở lại không? Làm ơn đi mà?”
Tất cả điều ấy đều đúng, nhưng không phải là toàn bộ sự thật. Luke hiểu chuyện này một cách rõ ràng, khiến những thứ cậu “biết” có vẻ lờ mờ và không hoàn toàn chắc chắn. Bởi vì Avery là một TP mạnh mẽ, mạnh hơn Kalisha rất nhiều, và ngay lúc này Avery là... ừm... đài phát thanh tin tức.
“Em có thể ở lại.” Nhưng khi Avery bắt đầu trèo lên giường, Luke nói: “Nào nào, em cần phải đi vệ sinh trước. Em không thể đái dầm trên giường của anh được.”
Avery không tranh cãi, và Luke sớm nghe thấy nước tiểu bắn tung tóe trong bồn cầu. Khá nhiều. Khi Avery trở lại, Luke tắt đèn. Avery rúc vào. Thật tuyệt khi không phải ở một mình. Thực sự rất tuyệt vời.
Bên tai cậu, Avery thì thầm, “Em rất tiếc về bố mẹ anh, Luke.”
Mất một lúc, Luke không thể nói ra lời. Khi có thể, cậu thì thầm đáp lại. “Có phải hôm qua em và chị Kalisha đã nói về anh lúc ở sân chơi?”
“Vâng. Chị ấy bảo em đến. Chị ấy nói sẽ gửi thư cho anh, và em sẽ là người đưa thư. Anh có thể nói với George và Helen, nếu anh nghĩ rằng an toàn.”
Nhưng cậu sẽ không nói, vì ở đây không có gì là an toàn. Thậm chí cả suy nghĩ cũng không an toàn. Cậu nhớ lại những gì cậu đã nói khi Kalisha kể cho cậu nghe về việc Nicky chiến đấu với các hộ tá áo đỏ đến từ Khu nửa sau: Đá văng nó khỏi tay hắn. Nó ở đây là một cái dùi cui điện. Cô ấy không hỏi Luke tại sao cậu biết điều đó, vì cô ấy gần như đã biết rõ. Cậu nghĩ mình có thể giữ bí mật với cô ấy về khả năng TP mới của mình ư? Có thể giấu những người khác, nhưng không phải Kalisha. Và không phải Avery.
“Nhìn này!” Avery thì thầm.
Luke không thể thấy bất cứ gì, khi đèn ngủ tắt và không có cửa sổ để nhận ánh sáng từ bên ngoài, căn phòng hoàn toàn tối om, nhưng cậu dẫu sao vẫn nhìn, và nghĩ rằng cậu đã thấy Kalisha.
“Cô ấy ổn chứ?” Luke thì thầm.
“Vâng. Trong lúc này.”
“Nicky có ở đó không? Anh ấy ổn chứ?”
“Có”, tiếng Avery thì thầm. “Iris cũng vậy. Chỉ là chị ấy bị đau đầu. Những đứa trẻ khác cũng vậy. Sha nghĩ rằng họ bị đau đầu vì những bộ phim. Và những chấm màu.”
“Những bộ phim nào?”
“Em không biết, Sha chưa được xem, nhưng Nicky thì có. Iris cũng vậy. Kalisha nói rằng chị ấy nghĩ rằng có những đứa trẻ khác - có lẽ ở nửa sau của Khu nửa sau - nhưng chỉ có một vài trẻ ở nơi họ đang ở. Jimmy và Len. Cả Donna nữa.”
Mình đã có máy tính của Donna, Luke nghĩ. Đã kế thừa nó.
“Lúc đầu Bobby Washington đã ở đó, nhưng bây giờ anh ta đi rồi. Iris nói với Kalisha rằng chị ấy đã nhìn thấy anh ta.”
“Anh không biết những người đó.”
“Kalisha nói Donna đã đến Khu nửa sau chỉ vài ngày trước khi anh tới. Đó là lý do tại sao anh có máy tính của chị ấy.”
“Em thật phi thường”, Luke nói.
Avery, người có lẽ biết mình phi thường, đã phớt lờ điều này. “Họ bị tiêm những mũi khá đau. Tiêm và chấm, chấm và tiêm. Sha nói rằng chị ấy nghĩ những điều tồi tệ xảy ra ở Khu nửa sau. Chị ấy nói anh có thể làm một điều gì đó. Chị ấy nói...”
Cậu bé không nói hết, và không cần phải nói hết. Luke nhận được một hình ảnh ngắn gọn nhưng rõ ràng, chắc chắn được gửi từ Kalisha Benson thông qua Avery Dixon: một con chim hoàng yến trong lồng. Cửa lồng bật mở và chim hoàng yến bay ra.
“Chị ấy nói anh là người duy nhất đủ thông minh.”
“Anh sẽ làm nếu anh có thể.” Luke nói. “Chị ấy còn nói gì khác không?”
Đến đây không có câu trả lời. Avery đã ngủ.