← Quay lại trang sách

◄ 5 ►

Tối hôm sau, có mười bốn hoặc mười lăm đứa trẻ ở nhà ăn vào bữa tối, một vài đứa nói chuyện, một vài đứa cười đùa, một vài đứa mới đến thì đang gào khóc hay la hét. Theo một cách nào đó, Luke nghĩ, ở trong Học Viện cũng giống như ở trong một trại tâm thần thời xưa, nơi những kẻ điên bị giam nhốt nhưng chẳng bao giờ được chữa khỏi.

Lúc đầu thì Harry không ở nhà ăn, và cậu ta cũng không có mặt vào bữa trưa. Anh chàng vụng về to xác này chẳng phải là một đốm sáng trên radar-bận-tâm của Luke, nhưng khó mà có thể bỏ lơ cậu ta trong các bữa ăn bởi vì Gerda và Greta lúc nào cũng ngồi cạnh Harry, mỗi đứa một bên trong trang phục giống y hệt nhau, nhìn cậu ta với đôi mắt sáng ngời khi cậu ta ba hoa về giải đua xe NASCAR, đấu vật, các chương trình yêu thích và cuộc sống của cậu ở Selma. Nếu có ai đó bảo cậu ta nhỏ tiếng lại, các cô G nhỏ bé sẽ phóng ra những cái nhìn chết người vào kẻ làm gián đoạn đó.

Tối nay, các cô bé G ăn một mình và trông có vẻ không vui vì điều này. Tuy nhiên, họ vẫn giữ cho Harry một chỗ ngồi ở giữa, và khi cậu ta chầm chậm bước vào, cái bụng đung đưa và đỏ ửng vì cháy nắng, chúng mừng rỡ lao tới và ríu rít. Đây dường như là lần đầu tiên Harry không chú ý đến chúng. Có một cái nhìn trống rỗng trong đôi mắt của cậu ta, và hình như đôi mắt ấy không chuyển động theo cách thông thường, cằm cậu ta bóng nhẫy với nước dãi, và có một mảng ướt ở đũng quần. Những cuộc trò chuyện ngừng lại tức thì. Những đứa trẻ mới đến trông có vẻ bối rối và hoảng loạn, những đứa đã ở đủ lâu để trải qua những thử nghiệm thì nhìn nhau đầy lo lắng.

Luke và Helen trao đổi ánh nhìn. “Anh ấy sẽ không sao đâu”, cô ấy nói. “Chỉ là chuyện sẽ tồi tệ hơn đối với vài đứa trẻ vì...”

Avery đang ngồi bên cạnh cô ấy. Lúc này, cậu bé dùng hai tay của mình nắm lấy một bàn tay của cô. Cậu bé nói với một sự bình tĩnh kỳ quặc. “Anh ấy không ổn. Anh ấy sẽ không bao giờ ổn.”

Harry bật khóc, khuỵu gối xuống, sau đó đập mặt xuống sàn. Mũi và môi cậu ta tóe máu lên tấm thảm trải sàn. Cậu ta bắt đầu run rẩy, sau đó co giật, hai chân co quắp rồi duỗi ra thành hình chữ Y, hai tay vùng vẫy. Harry bắt đầu phát ra những tiếng gầm gừ - không giống một con thú vật nhưng giống như tiếng động cơ xe bị kẹt ở những số thấp và bị vặn ga quá mạnh. Harry ngồi dựng dậy, vẫn gầm gừ và phun bọt máu từ đôi môi đang sưng phồng lên. Cậu ta nghiến răng kèn kẹt.

Hai cô bé G bắt đầu thét lên chói tai. Khi Gladys chạy vào từ hành lang và Norma chạy đến từ kệ ủ nóng thức ăn, một cô nhóc song sinh quỳ xuống và cố gắng ôm lấy Harry. Bàn tay phải to lớn của cậu ta vươn lên, vung ra, đi kèm một tiếng xé gió. Bàn tay ấy đập vào một bên mặt của cô bé với một lực khủng khiếp, khiến cô nhóc bay văng ra. Đầu cô bé va vào tường một tiếng uỵch. Cô bé song sinh còn lại chạy đến chỗ chị hoặc em mình, hét lên.

Căng-tin trở nên vô cùng huyên náo. Luke và Helen ngồi yên tại chỗ, Helen vòng cánh tay mình ôm qua vai Avery (dường như để vỗ về chính bản thân mình hơn là an ủi cậu bé, Avery có vẻ như không hề bị lay chuyển), nhưng nhiều đứa trẻ khác thì xúm lại xung quanh Harry. Gladys đẩy vài đứa ra và quát lớn, “Lùi lại mau, lũ ngu ngốc này!” Không có nụ cười giả tạo nào từ G lớn vào tối nay.

Lúc này, thêm nhiều nhân viên của Học Viện cũng xuất hiện: Joe cùng Hadad, Chad, Carlos và vài người nữa mà Luke không biết, trong đó một người vẫn mặc quần áo thường ngày mà hẳn là anh ta vừa mới vào ca làm. Cơ thể Harry giật lên giật xuống như thể sàn nhà có điện. Chad và Carlos ghìm tay cậu ấy. Hadad chích điện vào mạn sườn, và khi làm vậy vẫn không ngăn được cơn co giật, Joe liền chích điện thật mạnh vào cổ cậu ta, âm thanh của chiếc dùi cui điện bật nấc tối đa nghe rất rõ dù ở giữa mớ âm thanh hỗn độn ồn ào. Harry mềm nhũn người. Đôi mắt cậu ta lồi ra dưới mí mắt khép nửa. Khóe miệng cậu sùi lên bọt mép. Đầu lưỡi thè ra.

“Cậu ta không có vấn đề gì, tình hình đã được kiểm soát!” Hadad rống lên. “Quay trở lại bàn ăn mau! Cậu ta ổn rồi!”

Đám trẻ tản ra, im lặng, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn. Luke nhoài người về phía Helen và nói nhỏ. “Tớ không nghĩ anh ấy còn thở.”

“Có lẽ vậy hoặc không”, Helen nói, “nhưng trông kìa.” Cô chỉ tay vào đứa trẻ song sinh ban nãy bị va vào tường. Luke thấy mắt cô bé mở trợn trừng và cổ thì ngoẹo hẳn sang một bên. Máu chảy xuống ở một bên má và nhỏ giọt xuống chiếc váy.

“Tỉnh dậy đi!”, đứa trẻ song sinh còn lại hét lên, và bắt đầu lay người cô bé. Những đồ dùng bằng bạc văng khỏi bàn ăn và bay lượn tứ tán; những đứa trẻ khác và hộ tá cúi người né tránh. “Tỉnh dậy đi, Harry không cố ý đâu, dậy đi, DẬY ĐI!”

“Ai là ai?” Luke hỏi Helen, nhưng Avery là người trả lời cậu, vẫn bằng giọng nói bình thản đến kỳ lạ đó.

“Người đang la hét và hất tung những đồ dùng bằng bạc là Gerda. Người chết rồi là Greta.”

“Em ấy không chết”, Helen nói bằng một giọng kinh ngạc. “Không thể nào.”

Dao, dĩa và thìa bay lên trần nhà (mình chẳng bao giờ có thể làm như vậy, Luke nghĩ) và sau đó rơi xuống đất kêu loảng xoảng.

“Dù sao, cô ấy đã chết”, Avery nói thẳng thừng. “Anh Harry cũng thế.” Avery đứng dậy, một tay cầm tay Helen, tay kia cầm tay Luke. “Em thích anh Harry ngay cả khi anh ấy đẩy em ngã xuống đất. Em không còn đói nữa.” Cậu bé nhìn lần lượt hai người họ. “Và hai anh chị cũng thế.”

Ba người họ lặng lẽ rời đi, tránh xa đứa trẻ song sinh đang gào thét và người chị em đã chết của nó. Bác sĩ Evans từ thang máy sải bước vào đại sảnh, trông có vẻ bực bội và chuếnh choáng. Có lẽ ông ta đang dùng bữa tối, Luke nghĩ vậy.

Phía sau họ, Carlos đang lớn tiếng kêu gọi, “Mọi người đều ổn! Tất cả hãy ngồi xuống và kết thúc bữa tối của mình. Mọi người đều ổn cả.”

“Những chấm màu đã giết chết anh ấy”, Avery nói. “Bác sĩ Hendricks và bác sĩ Evans đáng lẽ không nên cho anh ấy thấy những chấm màu, dù cho anh ấy có là nhãn hồng. Có thể chỉ số BDNF của anh ấy quá cao. Hoặc có thể là do một thứ gì khác, giống như dị ứng.”

“BDNF là gì?” Helen hỏi.

“Em không biết. Em chỉ biết nếu những đứa trẻ có BDNF cao, chúng không nên tiêm liều mạnh cho đến khi tới Khu nửa sau.”

“Còn cậu thì sao?” Helen quay sang hỏi Luke.

Luke lắc đầu. Kalisha đã nhắc đến nó một lần, và cậu cũng nghe đến những chữ cái viết tắt này trong vài lần lang thang thám hiểm xung quanh. Cậu nghĩ bụng sẽ về tìm kiếm BDNF trên Google, nhưng sợ là làm thế có thể gây ra báo động.

“Em đã bao giờ trải qua chưa?” Luke hỏi Avery. “Những mũi tiêm liều mạnh? Những bài kiểm tra đặc biệt ấy.”

“Chưa. Nhưng em sẽ có thôi. Ở Khu nửa sau.” Cậu nhóc nghiêm nghị nhìn Luke. “Bác sĩ Evans có lẽ sẽ gặp rắc rối với những gì ông ta đã làm với anh Harry. Em hy vọng là vậy. Em sợ đến chết với những ánh đèn. Và cả những mũi tiêm liều mạnh. Những mũi tiêm mãnh liệt.”

“Chị cũng vậy”, Helen nói. “Những mũi tiêm chị phải chịu đã đủ tồi tệ lắm rồi.”

Luke nghĩ đến việc kể cho Helen và Avery về những mũi tiêm khiến cổ họng cậu thít chặt lại, hay hai mũi tiêm đã khiến cậu nôn mửa (nhìn thấy những chấm chết tiệt đó mỗi khi cậu thở dốc), nhưng dường như đấy chỉ như những hạt đậu nhỏ so với những gì đã xảy ra với Harry.

“Tránh đường nào, các cô các cậu”, tiếng Joe vang lên.

Chúng vội đứng dựa lưng vào bức tường gần tấm áp phích TÔI CHỌN ĐƯỢC TRỞ NÊN HẠNH PHÚC. Joe và Hadad khiêng Harry Cross đi ngang qua họ. Carlos ôm đứa bé bị gãy cổ. Đầu cô bé lắc lư qua lại trên cánh tay anh ta, mái tóc cô rủ xuống. Luke, Helen và Avery nhìn theo cho đến khi họ bước vào thang máy, và Luke tự hỏi nhà xác ở tầng E hay tầng F.

“Em ấy trông như một con búp bê”, Luke nghe thấy bản thân đang thì thầm. “Em ấy giống như một con búp bê của chính mình vậy.”

Avery, trước đó bình tĩnh đến kỳ lạ và quái đản, lúc này đã thực sự cảm thấy sốc, bắt đầu khóc lóc.

“Mình về phòng đây”, Helen nói. Cô vỗ vai Luke và hôn lên má Avery. “Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Họ không thể gặp lại vào hôm sau. Những hộ tá mặc áo xanh đã đến đón cô ấy vào ban đêm và đám trẻ không còn nhìn thấy cô ấy nữa.