← Quay lại trang sách

◄ 7 ►

Nửa đêm, Avery đánh thức Luke khỏi giấc mơ về Greta Wilcox - Greta nằm dựa vào tường với cái đầu hoàn toàn lệch khỏi cổ. Đây không phải là một giấc mơ mà cậu cảm thấy tiếc nuối khi tỉnh dậy. Avester đang nằm rúc vào người cậu, đầu gối và khuỷu tay khoanh lại, run rẩy như một chú chó trong cơn bão. Luke bật chiếc đèn ngủ bên cạnh giường. Mắt Avery đẫm nước.

“Có chuyện gì vậy?” Luke hỏi. “Em gặp ác mộng à?”

“Không. Họ đánh thức em dậy.”

“Ai cơ?” Luke nhìn quanh, nhưng căn phòng trống rỗng và cửa vẫn đóng.

“Sha. Và Iris.”

“Em có thể nghe được cả Iris cũng như Kalisha sao?” Điều này mới.

“Trước đây em không thể, nhưng... họ đã xem những bộ phim, họ nhìn những chấm màu, rồi pháo sáng, rồi họ quây quần thành nhóm ôm lấy nhau và chụm đầu lại, em đã nói với anh về chuyện đó...”

“Đúng vậy.”

“Thường thì sau đấy mọi chuyện sẽ ổn hơn, cơn đau đầu biến mất trong chốc lát, nhưng chị Iris bị đau trở lại ngay khi cái ôm vừa kết thúc và tình hình tệ tới mức chị ấy bắt đầu la hét, không thể dừng lại được.” Giọng nói của Avery cao hơn mức thông thường, run rẩy theo cái cách khiến Luke cảm thấy lạnh cả người. “Đầu của em, đầu của em, nó đang bị tách ra, ôi cái đầu tội nghiệp của em, hãy làm cho nó dừng lại đi, ai đó khiến nó dừ...”

Luke lắc mạnh người Avery. “Nhỏ tiếng một chút. Họ có thể đang nghe lén đấy.”

Avery hít vài hơi thật sâu. “Em ước anh có thể nghe thấy em trong đầu anh, như chị Sha. Khi đó em có thể nói với anh mọi thứ. Nói ra thành lời rất khó với em.”

“Hãy thử xem.”

“Sha và Nicky đã cố gắng an ủi chị ấy, nhưng họ không thể. Chị ấy đã cào Sha và cố đấm anh Nicky. Sau đó, bác sĩ Hendricks đến - vẫn mặc đồ ngủ - ông ta cho gọi những người mặc áo đỏ. Họ định đưa Iris đi.”

“Đến nửa sau của Khu nửa sau?”

“Em nghĩ vậy. Nhưng sau đó chị ấy bắt đầu đỡ hơn.”

“Có lẽ họ đã cho cô ấy uống thuốc giảm đau. Hoặc thuốc an thần.”

“Em không nghĩ vậy. Em nghĩ chị ấy chỉ tự nhiên tốt hơn thôi. Có lẽ Kalisha đã giúp chị ấy chăng?”

“Đừng hỏi anh”, Luke nói. “Sao mà anh biết được?”

Nhưng Avery không hề nghe cậu. “Có một cách nào đó để giúp, có lẽ thế. Cái cách mà họ có thể...” Cậu bé bỏ lửng. Luke nghĩ rằng cậu bé sẽ ngủ lại. Rồi Avery trở mình và nói tiếp, “Có chuyện gì đó thực sự khủng khiếp ở nơi ấy.”

“Ở đó toàn những chuyện tồi tệ”, Luke nói. “Những bộ phim, những mũi tiêm, những chấm màu... đều tồi tệ.”

“Vâng, nhưng còn có thứ gì khác cơ. Thứ còn khủng khiếp hơn. Giống như... em cũng không rõ nữa...”

Luke chạm trán mình vào trán Avery, và lắng nghe chăm chú hết sức có thể. Thứ cậu nhặt nhạnh được là tiếng máy bay từ phía trên cao. “Một âm thanh? Như kiểu âm thanh của máy bay không người lái?”

“Vâng! Nhưng không như máy bay. Giống một tổ ong hơn. Nó kêu vo vo. Em nghĩ nó đến từ nửa sau của Khu nửa sau.”

Avery cựa mình trên giường. Trong ánh sáng của đèn ngủ, cậu bé không còn trông như một đứa trẻ nữa, cậu bé giống như một ông già đầy lo lắng. “Những cơn đau đầu ngày càng trở nên tồi tệ và kéo dài hơn, bởi vì bọn chúng không ngừng bắt họ nhìn các chấm màu... anh biết đấy, những đốm sáng... và chúng không ngừng tiêm họ và bắt họ xem những bộ phim.”

“Và cả pháo sáng”, Luke nói. “Họ phải nhìn thứ đó, vì đó là ngòi kích hoạt.”

“Ý anh là sao?”

“Không có gì. Hãy ngủ thôi nào.”

“Em nghĩ mình không ngủ được.”

“Hãy cố đi.”

Luke vòng tay ôm lấy Avery và nhìn lên trần nhà. Cậu nghĩ về một bài hát ngày xưa mà mẹ cậu thường hát: Từ ban đầu tôi đã thuộc về bạn, bạn đã lấy mất trái tim của tôi. Bạn sẽ có những điều tốt đẹp nhất, mặc kệ nó, bạn yêu à, ngủ ngoan nhé.

Luke ngày càng chắc chắn chính xác việc bọn trẻ được đưa đến đó để làm gì: những người tốt nhất sẽ được đưa đi. Lũ trẻ được vũ trang ở đây, và bị sử dụng ở đó cho tới khi kiệt quệ. Sau đó chúng được đưa đến nửa sau của Khu nửa sau, nơi chúng sẽ gia nhập với những máy bay không người lái... hay bất kể thứ đó là gì.

Những điều như vậy không thể xảy ra, cậu tự nhủ với chính mình. Ngoại trừ việc người ta cũng sẽ nói những nơi như Học Viện không thể tồn tại, chắc chắn không phải ở Mỹ, và nếu có, tin tức sẽ lan ra vì bạn không thể giữ bí mật bất cứ điều gì trong thời đại ngày nay, mọi người đều bép xép. Vậy nhưng cậu vẫn ở đây. Họ ở đây. Hồi ức về Harry Cross co quắp và sùi bọt mép trên sàn nhà thật kinh khủng, cảnh tượng cô bé vô hại đó với cái đầu bị ngoẹo sang một bên và đôi mắt vô hồn mở trừng trừng còn kinh khủng hơn, nhưng cậu nghĩ vẫn chẳng có gì khủng khiếp bằng việc tâm trí bị tra tấn liên tục, cho đến khi cuối cùng, bọn trẻ trở thành một phần của tổ đội những chiếc máy bay không người lái. Theo như Avester, điều đó gần như đã xảy ra với Iris tối nay, và nó sẽ sớm xảy ra với Nicky, anh chàng đào hoa của tất cả các cô gái, và cả George hài hước nữa.

Và Kalisha.

Luke cuối cùng cũng ngủ. Khi cậu thức dậy, giờ ăn sáng đã qua lâu rồi và cậu đang nằm một mình trên giường. Luke chạy ra hành lang và xông vào phòng Avery, chắc mẩm về những gì cậu sẽ thấy, nhưng những tấm áp phích của Avester vẫn còn trên tường và những món đồ chơi lính G.I. Joe của thằng nhóc vẫn còn trên tủ nhỏ, được xếp thẳng hàng.

Luke thở phào nhẹ nhõm, rồi co rúm người lại khi ăn trọn một cái tát sau gáy. Cậu quay lại và thấy Winona (họ của cô ta: Briggs). “Mặc ngay quần áo vào, anh bạn trẻ. Tôi không cảm thấy thích thú khi nhìn bất kỳ một anh chàng nào chỉ mặc đồ lót, trừ khi anh ta ít nhất phải hai mươi hai tuổi và hấp dẫn. Cậu không phải trong số đó.”

Cô ta chờ cho cậu đi. Luke giơ ngón tay giữa về phía cô ta (được rồi, dù cậu giữ tay kín đáo ở ngực thay vì giơ thẳng ra trước, nhưng vẫn cảm thấy thật dễ chịu) và trở về phòng để mặc quần áo. Tuốt dưới cuối đại sảnh, tại điểm giao với hành lang tiếp theo, cậu thấy một giỏ đồ Dandux. Nó có thể là của Jolene hoặc của một trong những người dọn dẹp khác đang chuẩn bị phòng cho những “vị khách” mới đến, nhưng cậu biết đó là giỏ của Maureen. Cậu có thể cảm nhận được bà ấy. Bà ấy đã trở lại.