◄ 8 ►
Khi cậu nhìn thấy bà ấy mười lăm phút sau đó, Luke nghĩ, người phụ nữ này trông ốm yếu hơn bao giờ hết.
Bà đang dọn dẹp căn phòng của cặp song sinh, gỡ từng tấm áp phích hoàng tử và công chúa Disney xuống và đặt cẩn thận vào trong thùng giấy. Hai chiếc giường của những G nhỏ đã được tháo dỡ xong xuôi, ga trải giường đang nằm trong giỏ giặt với những đồ bẩn khác mà bà đã gom lại.
“Gerda đâu ạ?” Luke hỏi. Cậu cũng thắc mắc Greta và Harry ở đâu, đấy là chưa kể đến những đứa trẻ khác nữa có thể đã chết bởi những thí nghiệm chó má của chúng. Liệu có một nhà hỏa táng ở đâu đó trong cái hố địa ngục này? Hay ở dưới tầng F chăng? Nếu vậy, nhà hỏa táng đó ắt hẳn phải có máy lọc mùi tối-tân-nhất, nếu không cậu đã ngửi thấy mùi xác thiêu của những đứa trẻ.
“Đừng đặt câu hỏi cho ta thì ta sẽ không nói dối cháu. Nào, giờ hãy ra khỏi đây, đi lo việc của cháu đi.” Giọng bà nói nhanh, khô khan và có ý xua đuổi, nhưng mọi thứ hiện lên rất rõ. Thậm chí khả năng thần giao cách cảm cấp-thấp cũng có lúc hữu ích.
Luke lấy một quả táo từ cái bát đựng hoa quả ở nhà ăn, và một bao kẹo Round-Up (HÚT THUỐC GIỐNG NHƯ BỐ CỦA BẠN) từ một máy bán hàng tự động. Gói kẹo thuốc lá này khiến cậu nhớ đến Kalisha, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy như được ở gần hơn với cô. Cậu lén nhìn ra sân chơi, nơi có tám hay mười đứa trẻ đang đùa nghịch - một ngôi nhà đầy trẻ, khác xa với lúc cậu mới đến. Avery đang ngồi trên tấm xốp gần tấm bạt nhún, đầu gục xuống, mắt nhắm lại, ngủ gật. Luke không ngạc nhiên. Thằng nhóc đã có một đêm khó khăn và mệt mỏi.
Ai đó vỗ vai cậu, khá mạnh nhưng không phải là theo cái cách không thân thiện. Luke quay người lại và nhìn thấy Stevie Whipple - một đứa trẻ mới đến. “Này cậu, chuyện tối qua tệ nhỉ”, Stevie nói. “Cậu biết đấy, anh chàng tóc đỏ to con và bé gái đó.”
“Có chuyện gì sao?”
“Rồi sáng nay những người mặc áo đỏ đã đến và đưa cô bé mê-nhạc-rock tới Khu nửa sau.”
Luke nhìn Stevie trong nỗi thất vọng không nói thành lời. “Helen?”
“Đúng vậy, chính là cô ấy. Nơi này thật kinh khủng”, Stevie nói, và nhìn ra phía sân chơi. “Tớ ước mình có thứ gì đó giống như một đôi giày phản lực. Tớ sẽ phóng khỏi đây nhanh đến mức khiến đầu cậu quay cuồng.”
“Giày phản lực và một quả bom”, Luke nói.
“Hả?”
“Cho nổ tan tành chỗ chết tiệt này, rồi bay đi.”
Stevie suy nghĩ về điều Luke vừa nói, khuôn mặt tròn trịa của cậu ấy chùng xuống, rồi bật cười. “Tốt lắm. Đúng vậy, san phẳng nơi này và sau đó biến khỏi đây bằng giày phản lực. Này, cậu có còn thừa mã nào không? Tớ hay cảm thấy đói vào giờ này trong ngày nhưng tớ không thích táo lắm. Tớ thích bánh Twix hơn. Hoặc Funyuns. Cái đó rất ngon.”
Luke, người đã nhận được rất nhiều mã khi đánh bóng hình ảnh cậu bé ngoan của mình, đưa cho Stevie Whipple ba mã và bảo cậu ta cứ tự nhiên mua gì đó ăn đi.