◄ 9 ►
Luke nhớ về ngày đầu tiên cậu nhìn thấy Kalisha, và có lẽ để kỷ niệm dịp này, cậu đi tới máy làm đá rồi ngồi xuống, đưa một điếu kẹo thuốc lá lên miệng. Khi cậu đang ăn đến điếu Round-Up thứ hai thì Maureen đẩy chiếc giỏ đồ của mình tới, lúc này đã chứa đầy ga trải giường và vỏ gối mới.
“Lưng của bà sao rồi ạ?” Luke hỏi bà ấy.
“Tệ hơn bao giờ hết.”
“Cháu rất tiếc khi nghe bà nói vậy. Thật tệ.”
“Ta đã uống thuốc. Cũng khá hơn.” Bà cúi xuống và nắm lấy cẳng chân mình, đưa khuôn mặt đến gần Luke.
Cậu thì thầm, “Họ đã đưa bạn cháu đi rồi, Kalisha. Cả Nicky và George nữa. Helen vừa mới đi hôm nay.” Hầu hết những người bạn của cậu đều đã đi. Và ai trở thành người có thâm niên nhất ở Học Viện? Còn ai vào đây nữa, không ai ngoài Luke Ellis.
“Ta biết.” Bà cũng thì thầm. “Ta đã ở Khu nửa sau. Chúng ta không thể tiếp tục gặp nhau ở đây để nói chuyện, Luke ạ. Họ sẽ nghi ngờ.”
Điều này có vẻ hợp lý, nhưng có gì đó kỳ lạ. Giống như Joe và Hadad, Maureen lúc nào cũng nói chuyện với bọn trẻ, và đưa cho chúng mã mỗi khi bà có. Và chẳng phải là có những nơi khác, những khu vực chết, nơi hệ thống giám sát âm thanh không hoạt động? Rõ ràng là Kalisha đã nghĩ như vậy.
Maureen đứng dậy, vươn vai, chống hai tay vào lưng. Giờ đây bà nói với một giọng bình thường. “Cháu không định ngồi đây cả ngày đấy chứ?”
Luke ngậm điếu thuốc lá kẹo đang lủng lẳng dưới môi, nhai nó và đứng dậy.
“Chờ đã, ta có một mã cho cháu.” Bà lấy mã từ trong túi chiếc váy bà đang mặc và đưa nó cho cậu. “Mua gì đó thật ngon mà ăn nhé.”
Luke thong thả quay trở lại phòng và nằm vật lên giường. Cậu cuộn tròn người lại và mở ra mảnh giấy gập vuông thật chặt mà bà ấy đã đưa cho cậu cùng với cái mã. Tay Maureen run rẩy và già nua, nhưng đó chỉ là một phần lý do khiến tờ giấy này thật khó đọc. Chữ viết rất nhỏ. Bà ấy đã viết kín toàn bộ mảnh giấy từ bên này sang bên kia, từ trên xuống dưới, kín hết một mặt và sang một phần ở mặt bên kia. Nó khiến Luke nghĩ về điều mà thầy Sirois đã nói trong lớp tiếng Anh, về những câu chuyện ngắn hay nhất của Ernest Hemingway: Chúng là những điều kỳ diệu của sự cô đọng. Điều đó đúng với mảnh giấy này. Bà đã bỏ đi bao nhiêu bản nháp để có thể cô đọng những điều quan trọng nhất mà bà phải nói với cậu, chỉ trên một mảnh giấy nhỏ? Cậu ngưỡng mộ sự ngắn gọn của bà ngay cả khi cậu bắt đầu hiểu bà Maureen đã làm gì. Bà ấy là gì.
Luke, cháu phải hủy lá thư này ngay sau khi cháu đọc xong nó. Có lẽ Chúa đã gửi cháu đến cho ta như một Cơ Hội Cuối Cùng vì những tội lỗi do ta gây ra. Ta đã nói chuyện với Leah Fink ở Burlington. Mọi thứ cháu nói là đúng và mọi thứ sẽ trở nên Ổn Thỏa với số tiền ta có. Không hoàn toàn ổn với ta, với căn bệnh đau lưng mà ta lo sợ. NHƯNG giờ số tiền ta cất giữ đã an toàn, ta đã “rút hết ra”. Có một cách để đưa tiền đến với Con trai của ta, để nó có thể vào Đại học. Con trai ta sẽ không bao giờ biết số tiền đó đến từ ta và ta cũng muốn vậy. Ta nợ cháu rất nhiều!! Luke, cháu phải thoát ra khỏi đây. Cháu sắp phải đến Khu nửa sau. Cháu là một đứa trẻ “nhãn hồng” và khi họ ngừng kiểm tra, cháu có thể chỉ còn ba ngày. Ta có một vài thứ để đưa cho cháu và nhiều Điều Quan Trọng để nói với cháu nhưng không biết làm thế nào, chỉ có chỗ Máy Làm Đá là nơi an toàn nhưng chúng ta đã ở đó Quá Nhiều. Ta không lo cho ta mà ta không muốn cháu mất Cơ Hội Duy Nhất này. Ta ước ta đã không làm những việc ta đã làm hoặc chưa bao giờ thấy Nơi Này. Ta nghĩ đến đứa con mà ta đã từ bỏ nhưng đó không phải là Lời Bào Chữa. Quá muộn rồi. Ta ước Cuộc Nói Chuyện của chúng ta không phải ở Máy Làm Đá nhưng có lẽ vẫn phải mạo hiểm. LÀM ƠN hủy lá thư này nhé Luke và HÃY CẨN THẬN, không phải cho ta, cuộc sống của ta sẽ sớm kết thúc, mà là cho cháu. CẢM ƠN CHÁU ĐÃ GIÚP TA. Maureen A.
Vậy là Maureen là một người chỉ điểm, bà nghe ngóng thông tin của những đứa trẻ ở những nơi được cho là khu vực an toàn, sau đó chạy đến Sigsby (hoặc Stackhouse) với những mẩu thông tin nhỏ mà bà góp nhặt được qua những chuyện thì thầm. Bà ấy cũng có thể không phải là người duy nhất; hai hộ tá thân thiện, Joe và Hadad, cũng có thể là kẻ chỉ điểm. Vào tháng sáu, Luke có thể đã ghét bà vì điều này, nhưng bây giờ đã là tháng bảy, và giờ cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Cậu đi vào phòng tắm và thả lá thư của Maureen xuống bồn cầu trong khi tụt quần xuống, giống như cậu đã làm với lá thư của Kalisha. Việc đó như thể đã xảy ra cách đây một trăm năm rồi.