← Quay lại trang sách

◄ 10 ►

Chiều hôm đó, Stevie Whipple khởi xướng trò chơi bóng né. Hầu hết đám trẻ đều tham gia, nhưng Luke từ chối. Cậu đi đến tủ trò chơi lấy bộ bàn cờ (nhớ về Nicky) và chơi lại ván cờ được cho là hay nhất từ trước đến nay, kỳ thủ Yakov Estrin đấu với Hans Berliner tại Copenhagen, năm 1965. Bốn mươi hai nước cờ, một ván cờ kinh điển. Cậu đi tới đi lui, trắng-đen, trắng-đen, trắng-đen, ký ức của cậu tự động thực hiện điều này trong lúc phần lớn tâm trí cậu vẫn còn nghĩ tới lá thư của Maureen.

Cậu ghét cái suy nghĩ rằng Maureen là kẻ chỉ điểm, nhưng cũng rất hiểu những lý do của bà. Có những người khác làm việc ở đây với một chút đạo đức còn sót lại, ít nhất là thế, nhưng làm việc ở một nơi như thế này sẽ phá hủy hoàn toàn giới hạn đạo đức của bạn. Họ đã bị nguyền rủa, cho dù họ có biết điều đó hay không. Maureen cũng có thể như thế. Điều duy nhất quan trọng bây giờ là liệu bà ấy có thực sự biết cách để giúp cậu trốn thoát khỏi đây hay không. Để làm được, bà ấy cần đưa cậu thông tin mà không làm dấy lên sự nghi ngờ của bà Sigsby và gã Stackhouse (tên: Trevor). Ngoài ra còn có một câu hỏi tất yếu là liệu có thể tin tưởng bà ấy hay không. Luke nghĩ là có. Không chỉ vì cậu đã giúp bà ấy trong lúc bà cần nhất, mà bởi vì lá thư có chứa sự tuyệt vọng, cảm giác của một người phụ nữ đã quyết định đặt cược tất cả mọi thứ của mình vào một vòng quay may mắn. Hơn nữa, cậu còn có sự lựa chọn nào khác sao?

Avery là đứa phải né bóng quanh vòng tròn, và lúc này có ai đó đã ném bóng trúng mặt nó. Cậu nhóc ngồi thụp xuống và bắt đầu khóc. Stevie Whipple giúp nó đứng lên và kiểm tra mũi. “Không chảy máu, em vẫn ổn thôi. Sao em không qua kia và ngồi với anh Luke nhỉ?”

“Ý anh là không cho em chơi nữa chứ gì”, Avery nói trong khi vẫn sụt sịt. “Em không sao. Em vẫn có thể-”

“Avery!” Luke gọi. Cậu giơ hai mã lên. “Em có muốn ăn bánh bơ đậu phộng và một lon coca không?”

Avery hấp tấp chạy qua, quên luôn cái chuyện bị ném bóng vào mặt. “Có chứ ạ!”

Họ đi vào trong căng-tin. Avery thả một mã vào khe máy bán đồ ăn nhẹ, và khi cậu nhóc cúi xuống để lấy gói bánh từ khay, Luke cúi xuống theo và thì thầm vào tai. “Em có muốn giúp anh thoát khỏi đây không?”

Avery giơ lên một gói bánh Nabs. “Anh muốn một chiếc không?” Và trong đầu Luke, cụm từ sau lóe lên rồi mờ nhạt dần: Bằng cách nào?

“Anh chỉ ăn một cái thôi, còn lại của em”, Luke nói, và gửi lại ba từ. Tối nay nói.

Hai cuộc nói chuyện song song, một bằng lời và một trong tâm trí hai người họ. Và cách trao đổi này cũng sẽ hiệu quả với bà Maureen.

Cậu hy vọng vậy.